Mất Đi Ánh Sáng

Quan tâm


trước sau

Hoắc Dạ Liên giữ chặt vô lăng tránh An Nhi làm điều ngu ngốc nhưng cô vẫn không từ bỏ ý định mà giữ khư khư không thả, Hoắc Dạ Liên có thừa khả năng để đẩy cô ra nhưng nhìn cô đang run rẩy không ngừng anh lại thôi

Người phụ nữ kiên trì nhưng không di chuyển được chút nào nữa, cả người Hoắc Dạ Liên cứng rắn khó dịch chuyển được anh, An Nhi nhìn anh không rời mắt, Hoắc Dạ Liên lúc này chỉ nói ra một câu lạnh lùng

"xong chưa "

An Nhi nghe được đôi tay vô thức buông ra, đôi mắt to tròn nhìn Hoắc Dạ Liên, cả cơ thể cô như không có sức sống tựa vào cửa xe mệt mỏi nhìn anh, đúng là cô sẽ không làm được gì, sẽ chỉ là gánh nặng của người khác, cả người cô như co cứng lại không thể di chuyển đi đâu

Hoắc Dạ Liên thì chỉ lạnh lùng lái xe, anh đang nghĩ lại từng câu nói của Cảnh Hiên ,anh ta giữ càng chặt vô lăng hơn, chuyện cô là người phụ nữ của hắn càng làm anh không vui vẻ chút nào, trong hai năm qua rốt cuộc thì họ là gì của nhau, Cảnh Hiên mặc kệ mạng sống của mình để cứu cô, cô là gì của hắn

Hoắc Dạ Liên càng nghĩ bản thân anh càng mất kiểm soát, tốc độ của xe ngày càng tăng, An Nhi không biết bản thân mình hiện tại lại là chất xúc tác của anh khiến anh điên cuồng đến vậy

Chiếc xe của anh nhanh chóng bị đâm vào gốc cây bên lề, sự tức giận của anh khiến cho anh không thể bình tĩnh được mà xảy ra chuyện này

"rầm... "

với tốc độ đó chiếc xe hoàn toàn méo mó phần đầu, An Nhi vì không tránh được mà đầu bị va chạm, vết thương lớn như chán đỏ sẫm ,Hoắc Dạ Liên thì bị thương như cánh tay và đầu, Anh không màng đến mình mà quay sang nhìn An Nhi đang ngất đi

"An Nhiên...cô có sao không, An Nhiên "

Chỉ là cô hiện tại quá mệt mỏi rồi, đáp lại anh chỉ là câu nói mở hồ

"ưm...Hiên...đi, rời đi "



Hoắc Dạ Liên sững người, tuy chỉ là lời nói nhỏ đến yếu ớt của cô nhưng anh có thể nghe rõ mồn một không thể sót một chữ, nụ cười lạnh nhạt nhìn cô, Hoắc Dạ Liên tay siết chặt thành quyền cười lớn đến đáng sợ

"Hahaha... An Nhiên ơi An Nhiên, sống chết còn chưa rõ
còn quan tâm được đến hắn "

Câu nói lạnh lùng như tức giận nhưng đang cố kìm nén, bản thân anh hiện tại cũng vậy, toàn thân bị thương cũng đang quan tâm đến cô, câu nói của anh như nhắc nhở đến cả anh, sao mình lại đi quan tâm cô ta chứ ,chỉ là anh vẫn chưa nhận ra mà thôi

Hoắc Dạ Liên tiếp tục di chuyển chiếc xe không mấy đẹp mắt trực tiếp chạy thẳng về Dạ Viên, nhìn chiếc xe dừng lại trước cửa đám thuộc hạ của Hoắc Dạ Liên chỉ có ngỡ ngàng nhìn anh trêи tay đang ôm lấy An Nhi, cả hai người chỗ nào cũng là vết thương, họ không thể tin vào mắt mình vì một người phụ nữ mà Hoắc Thiếu mà họ luôn phải nể phục lại liều mình vì cô như vậy

Tất cả đứng thành hai hàng nghiêm chỉnh không dám mở miệng nói chuyện, đến cả nhìn cũng không dám mà chỉ biết cúi mặt xuống vì đây là chuyện mà chắc hẳn Hoắc Dạ Liên không muốn họ nhìn

Từng bước từng bước anh bế An Nhi đang hôn mê nằm gọn trong vòng tay anh đi đến trước căn phòng cuối hành lang, căn phòng khi trước hai năm trước cũng vậy hai năm sau cũng vậy ,Anh nheo mắt nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn nằm trêи chiếc giường một hồi rồi mới đi lại lấy chiếc hòm gõ nhỏ từ từ đi đến chỗ của An Nhi

Hoắc Dạ Liên nhìn vết thương như đầu cô chỉ lạnh lùng sử lý vết thương sạch sẽ rồi băng bó chắc chắn lại,Hoắc Dạ Liên anh khẽ đưa mắt nhìn chiếc váy trắng của cô đã nhiễm bẩn khó chịu

"Người đâu "

giọng nói của anh không có chút cảm xúc nào, hai người phụ nữ sợ hãi từ từ đi vào, họ chỉ là những người phụ nữ chạc tuổi của An Nhi được anh nhận vào khi An Nhi được đưa đến đây nhầm phục vụ và quan sát cô

"Hoắc Thiếu có việc gì không ạ "

Hoắc Dạ Liên trực tiếp nhìn về phía An Nhi giọng lạnh nhạt

"hai người, một người thay đồ một người chuẩn bị đồ cho cô ta "

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện