Mất Đi Ánh Sáng

muốn chết sao


trước sau

Hoắc Dạ Liên tay giữ chặt tay cầm của khẩu súng nhắm trực diện vào Cảnh Hiên ,khuôn mặt anh lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh không chút do dự nổ súng

"đùng ..."

Tiếng súng vang lên to lớn, hai mắt Hoắc Dạ Liên nhìn người phụ nữ đang giữ lấy tay súng của anh không rời

"đừng... đừng "

An Nhi run rẩy túm chặt lấy tay của Hoắc Dạ Liên ,viên đạn bị cô dịch hướng sang ngay sát chân của Cảnh Hiên, đến cả khi nổ súng xong thì An Nhi cũng không rời tay anh, mí mắt ướt đẫm nhắm nghiền không dám mở ra nhìn người đàn ông tàn nhẫn này

Hoắc Dạ Liên và Cảnh Hiên thì bất ngờ, tại sao trong tình thế nguy hiểm đó sao cô có thể liều lĩnh như vậy hay gọi cách khác là "ngu ngốc" ,Hoắc Dạ Liên tay không nhúc nhích nhìn người phụ nữ đang giữ chặt tay của mình không rời

Trong lòng hiện tại anh rối loạn không hiểu tại sao, vì sao cô liều mình như vậy, hay đây là ngu ngốc bảo vệ người mà cô yêu, càng nghĩ Hoắc Dạ Liên càng khó chịu ,đây chính là cảm giác lạ khi anh ở cùng cô, chỉ khi nhìn thấy cô là anh đã cảm thấy lạ rồi, cảm giác này hoàn toàn mới đối với anh, tại sao chứ

Cảnh Hiên lúc này thì vô cùng lo lắng cho An Nhi, cô không sợ hay sao, Cảnh Hiên cắn chặt răng nhìn cô không rời mắt ,ánh mắt lo lắng quan tâm cũng như sợ hãi, anh sợ cô sẽ bị thương, sẽ bị Hoắc Dạ Liên đe doạ, giọng nói run rẩy lo lắng

"An Nhi... em mau lại đây, anh ta nguy hiểm lắm"

Cảnh Hiên chuyển sang nhìn Hoắc Dạ Liên vẫn đang để ý đến An Nhi, anh mới dứt câu liền vội vàng nói tiếp

"An Nhi... "

An Nhi lúc này vẫn chưa kịp hồi thần lại sau phát súng đó, tiếng súng nổ sát tai cô lớn đến mức bản thân cô sợ hãi không dám đối diện, Hoắc Dạ Liên lúc này mới "tỉnh dậy " anh một tay giữ chặt An Nhi vào mình một tay chĩa súng qua Cảnh Hiên lạnh
nhạt nói



"nếu muốn sống có thể rời đi "

Hoắc Dạ Liên nhìn Cảnh Hiên đang hừng hực nóng giận nhưng không làm gì được nhưng anh cũng không thể để An Nhi rời đi như vậy được, anh linh cảm lần rời xa nhau này rất khó có thể gặp mặt và có cơ hội rời đi, anh nhất quyết không thể để cô rời khỏi được

" Hoắc Dạ Liên mày thả An Nhi ra "

Cảnh Hiên một bước rồi hai bước tiến lại gần Hoắc Dạ Liên ,đây chính là muốn ép anh thả người hay gì ,Cảnh Hiên đang nghĩ là Hoắc Dạ Liên đây không dám bắn anh sao nhưng khi anh nhìn khuôn mặt của Hoắc Dạ Liên thì chỉ nhận lại nụ cười khinh thường cùng nụ cười lạnh

"đùng... "

Tiếng súng vang lên, Hoắc Dạ Liên bóp cò xong thì liền ôm lấy An Nhi bước vào xe rời đi để lại Cảnh Hiên một chân đang rỉ máu không ngừng vì phát sóng đó, Cảnh Hiên khụy một chân xuống tay giữ chặt lấy vết thương đôi mắt nhìn vào chiếc xe mới rời đi gầm một tiếng lớn

"An Nhi... "

Bên khác An Nhi bị anh giữ chặt lấy trong xe, anh đang lái xe bằng một tay sao, khuôn mặt càng nhợt nhạt của cô đã cho ta thấy rõ mức độ sợ hãi của cô chỉ có cao chứ không có giảm, Hình ảnh khi nãy thật quá sức tưởng tượng của cô, nghĩ đến Cảnh Hiên bị Hoắc Dạ Liên bắn cô vừa sợ hãi vừa tức giận

"anh điên à, Cảnh Hiên đắc tội gì với anh hả "

An Nhi như mất bình tĩnh liên tục đánh vào người của Hoắc Dạ Liên nhưng anh vẫn đó không hề hứng gì, với sức lực của cô sẽ không đánh nổi anh ,Hoắc Dạ Liên chợt nhận ra thì đã bị cô túm chặt lấy vô lăng

"cô muốn chết sao "

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện