Beta: Bing.
Chương 6:
Ý nghĩ đầu tiên của Hứa Chiêu Đệ là giao Thi Vân Dạng cho cảnh sát, dù sao nhiệm vụ ưu tiên bây giờ là đưa đương sự mất trí nhớ giao cho người nhà của cô, ít nhất thì việc tìm người nhà cảnh sát sẽ thích hợp hơn. Nhưng Hứa Chiêu Đệ lại chần chờ, phải nói là có tật giật mình, Hứa Chiêu Đệ bây giờ cũng không ngoại lệ, nàng chỉ sợ cảnh sát tra ra chuyện em trai mình say rượu lái xe gây tai nạn. Bây giờ chuyện tai nạn xe, ngoài hai chị em nàng, cùng người trong cuộc đang mất trí nhớ, thì những người khác hoàn toàn không biết, vì vậy tự cảm thấy may mắn trong lòng, Hứa Chiêu Đệ tất nhiên không dám đi sở cảnh sát.
Thi Vân Dạng cũng rất mờ mịt, mất trí nhớ xong, đầu óc cô lúc này trống trơn, mình là người nào, từ đâu tới đây, muốn đi đâu, tất cả đều không biết, đều này làm cô không có cảm giác an toàn. Cô không ngốc, cô biết mình hiện tại là một cục nợ, nên cô rất sợ Hứa Chiêu Đệ vứt mình đi. Đại khái chắc vì Hứa Chiêu Đệ chính là người đầu tiên cô mở mắt nhìn thấy, thêm một số chuyện phát sinh, bản năng Thi Vân Dạng đem Hứa Chiêu Đệ thành người mình nguyện ý thân cận cùng lệ thuộc vào, hơn nữa thời gian sống cùng ngắn ngủi, trực giác của cô nói rằng nữ nhân này là một người tốt, hơn nữa tính tình cũng rất tốt.
"Cô sẽ bỏ tôi lại sao?" Thi Vân Dạng có chút bất an hỏi Hứa Chiêu Đệ, dĩ nhiên là cô có mấy phần giả vờ đáng thương, nhưng thực ra thì bây giờ cô cũng đáng thương mà. Nếu như không mất trí nhớ, Thi Vân Dạng biết có một ngày mình lạc trôi đến độ phải giả vờ đáng thương cho người khác đồng ý chứa chấp, chắc là sẽ giận điên lên đi.
Dĩ nhiên Hứa Chiêu Đệ rất muốn bỏ rơi Thi Vân Dạng, như vậy sẽ đem tất cả phiền toái và lỗi lầm của em trai nàng xóa sạch, dù sao người này cũng không nhớ gì, hơn nữa em trai nàng cũng sẽ đưa người này đến đại nơi nào đó, nàng cảm thấy, coi như một ngày nào đó nữ nhân này có khôi phục lại trí nhớ, muốn tìm hai chị em bọn họ, biển người mờ mịt, cũng giống như mò kim đáy biển đi. Nhưng nếu hôm nay nàng đã lựa chọn quay lại, thì Hứa Chiêu Đệ cũng biết nàng không thể làm chuyện không có lương tâm như vậy được. Đặc biệt là giờ phút này, nữ nhân này bất an hỏi mình, có bỏ rơi cô hay không, Hứa Chiêu Đệ nhìn Thi Vân Dạng, nội tâm tràn ngập cảm giác áy náy. Nếu như không phải em trai của nàng gây họa, nữ nhân nhìn xinh đẹp cao quý này chắc vẫn đang sống rất tốt, nhưng mà giờ này, nữ nhân này nhìn thật đáng thương không ai giúp đỡ.
"Cô muốn về nhà với tôi sao?" Hứa Chiêu Đệ hỏi, nàng không biết nên làm gì, chỉ tránh nặng tìm nhẹ mở miệng dò hỏi.
"Vâng." Thi Vân Dạng vội vàng gật đầu, đi theo Hứa Chiêu Đệ, đó là bản năng phản ứng của nội tâm cô.
Hứa Chiêu Đệ cũng chỉ có thể đồng ý dưa Thi Vân Dạng về nhà, trước lúc này, Hứa Chiêu Đệ muốn dẫn Thi Vân Dạng đi ăn cơm trưa, vì buổi sáng Thi Vân Dạng cũng chỉ mới ăn vài miếng bánh bao, tất nhiên là bánh bao và bánh ngọt đều không hợp khẩu vị.
"Tôi dẫn cô đi ăn cơm trưa." Hứa Chiêu Đệ nói với Thi Vân Dạng.
Thi Vân Dạng cầu cũng không được, sáng sớm ép buộc mình ăn vài miếng bánh bao, căn bản không no bụng, thật ra thì cô đã sớm đói bụng, đói còn hơn lúc sáng sớm, nhưng sáng Hứa Chiêu Đệ đã vì mình đi mua bữa sáng hai lần, nếu mình bắt bẻ không ăn, thì cô cũng không có ý kêu đói