Beta: Bing.
Chương 8.
Thi Vân Dạng chờ hơn nửa giờ, Hứa Chiêu Đệ bưng từ phòng bếp ra một mâm thức ăn, một dĩa rau luộc, một dĩa ớt xanh xào thịt, một tô cà chua trứng, trong lòng Thi Vân Dạng chỉ có một ý niệm, thật đơn sơ, hơn nữa cô không ăn ớt xanh, cô ghét mùi ớt xanh.
Hứa Chiêu Đệ cầm hai chén cơm đi ra, so sánh với món ăn đơn sơ, thì gạo này cũng xem như là ổn.
"Nhiều cơm như vậy, ăn không hết." Trực giác Thi Vân Dạng cho biết cô ăn không hết chén cơm nhiều như vậy, mặc dù quả thực bây giờ cô đang rất là đói bụng.
"Có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bao nhiêu." Hứa Chiêu Đệ cũng cảm thấy như vậy, nữ nhân so với nàng quả thực ăn ít hơn rất nhiều, đặc biệt là vóc người của nữ nhân này nhìn rất tốt, đại khái chắc cũng không ăn nhiều lắm.
Mặc dù chỉ có rau luộc cùng canh cà chua trứng là có thể ăn, mới nhìn thì thấy đạm bạc, nhưng tay nghề Hứa Chiêu Đệ cũng không tệ lắm, hơn nữa cơm nấu rất ngon, vừa đúng lúc ăn tối.
"Cô không ăn thịt?" Hứa Chiêu Đệ thấy Thi Vân Dạng một mực không đụng vào dĩa ớt xanh xào thịt, liền hỏi.
"Tôi không ăn ớt xanh" Thi Vân Dạng nói.
"Cô nhớ được cái gì sao?" Hứa Chiêu Đệ mong đợi hỏi, nàng cảm thấy Thi Vân Dạng không đụng đến món ăn này, cũng biết mình không ăn được ớt xanh, có hy vọng là nhớ được một ít.
"Không có, tôi nghe mùi liền không thích." Thi Vân Dạng nhìn dáng vẻ mong đợi của Hứa Chiêu Đệ, liền biết Hứa Chiêu Đệ nghĩ mình phiền toái.
"Vậy sau này tôi không làm ớt xanh nữa." Hứa Chiêu Đệ thể thiếp nói.
"Không có gì đáng ngại." Thi Vân Dạng đang suy nghĩ, không nên để Hứa Chiêu Đệ thấy cô phiền mới được.
"Đúng rồi, cô không nhớ nổi mình tên gì, tôi cảm thấy tạm thời nên đặt cho cô một cái tên mới, như vậy tôi mới gọi cô được." Cũng không biết nữ nhân này mất trí nhớ đến khi nào, nên có một cái tên mới được.
"Uhm, như vậy cũng tốt." Thi Vân Dạng gật đầu nói.
"Vậy gọi cô là Vân Phương, thật ra thì tôi có một người em họ tên Vân Phương, hình như thấy cô cũng nhỏ tuổi hơn tôi, xem cô như em họ của tôi cũng tốt, cô cảm thấy thế nào?" Mặt Hứa Chiêu Đệ mong chờ hỏi.
Nội tâm Thi Vân Dạng cự tuyệt, cô cảm thấy tên này rất là xấu, nhưng nếu làm người ta phiền, người ta sẽ vứt mình đi, cô muốn lấy lòng Hứa Chiêu Đệ một phen, hơn nữa nàng xem mình là em họ, chắc đãi ngộ sẽ khá hơn một chút, dù sao tên cũng là danh hiệu, mà Thi Vân Dạng cũng chưa tìm được tên nào hài lòng.
"Có thể, tạm thời gọi tôi là Vân Phương, chờ tôi nghĩ ra tên mình muốn đổi sẽ đổi lại." Thi Vân Dạng vẫn còn vì sau này có thể đổi lại tên giữ lại một đường hy vọng, nhưng vạn lần không nghĩ đến, cái tên này liền bị Hứa Chiêu Đệ gọi đến quen, ngày sau muốn thay đổi cũng không được.
"Vậy sau này tôi gọi cô là Phương Phương đi." Hứa Chiêu Đệ cảm thấy nữ nhân này đặc biệt cho ra cảm giác phượng hoàng, nên cố gắng đặt tên cho cô bình thường một chút, như vậy có