Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
Một tuần này trôi qua giống như lời Thẩm Chu Niên nói, ánh mặt trời chiếu sáng rực rỡ.
Ban ngày mặc áo cardigan phối với áo sơ mi mỏng cũng không cảm thấy lạnh, cực kỳ thoải mái.
Những bệnh nhân trong tu viện giống như được hồi xuân, bừng bừng sức sống.
Chu An thích tham gia hoạt động tập thể cùng với mọi người.
Ban ngày ngoại trừ học ngôn ngữ, lúc rảnh cô sẽ đến nhà thờ tĩnh tâm hoặc đi nghe kịch nói.
Buổi tối cô cùng mọi người ngồi quanh đống lửa.
Người dân ở đây cực kỳ thân thiết, có không ít người không phải người Đức.
Chu An nghe mọi người giao tiếp với nhau bằng tiếng Đức và tiếng Anh lẫn lộn, còn kết hợp với ngôn ngữ cơ thể nhưng không có cảm giác bị chướng ngại khi giao tiếp.
Tuy rằng thế giới trong mắt cô toàn là màu đen, nhưng những tâm hồn xinh đẹp đó dần dần chạm vào trái tim cô một cách nhiệt tình, khiến nó càng trở nên sinh động đầy màu sắc hơn.
Hoạt động hàng ngày rất nhiều, tiêu tốn hết năng lượng của một ngày.
Buổi tối cô ngủ rất nhanh, không gặp ác mộng, cũng không miên man suy nghĩ.
Thậm chí thỉnh thoảng Chu An mới nhớ tới cuộc sống ở thủ đô lúc trước.
Sáng sớm ngày chủ nhật, Chu An ngồi trên chiếc ghế dài ở dãy cuối cùng trong nhà thờ, yên lặng lắng nghe các tín đồ cầu nguyện.
Cô không theo đạo, nhưng rất thích những người theo đạo này.
Sau đó, dàn nhạc tu viện mời đến hát thánh ca ở trên sân khấu của nhà thờ cho mọi người nghe.
Chu An nhắm mắt lại, hơi cúi đầu, tiếng ca quanh quẩn trong đầu.
Cô nhẹ nhàng chắp tay đặt trước ngực.
Khoảng nửa bài trôi qua, một giọng nam trầm thấp bỗng vang lên bên cạnh cô: “Em đang cầu nguyện sao?”
Là giọng nói của Thẩm Chu Niên.
Chu An không chú ý anh đã ngồi xuống bên cạnh cô từ lúc nào.
Lông mi Chu An khẽ động, vài giây sau cô mở mắt ra.
Cô lắc đầu nhẹ, nói với Thẩm Chu Niên: “Không tính là cầu nguyện.
Em không theo đạo, em chỉ mượn bầu không khí này để tưởng niệm.”
Tưởng niệm ai, Chu An không nói.
Thẩm Chu Niên nhớ đến bà cụ tóc hoa râm kia, đến khi gần rời khỏi thế gian này vẫn nở nụ cười trên môi.
Thẩm Chu Niên ngẩng đầu nhìn ngọn đèn chiếu trên dàn nhạc trước mặt, vẻ mặt có hơi trầm tư.
Từ giây phút Chu An quyết định đến Đức cùng với anh, Thẩm Chu Niên không nhìn thấy vẻ yếu ớt trên gương mặt của Chu An.
Dường như cô che dấu rất tốt, hoặc là cô đã quen với việc chịu áp lực một mình rồi.
Thói quen này được hình thành chắc do hai năm qua cô sống cùng gia đình bố ruột và ăn nhờ ở đậu ở nhà Phó Minh Sâm.
Chu An đối xử dịu dàng với tất cả mọi người, nhưng trừ bản thân cô.
“Đi tới chỗ này với tôi.” Thẩm Chu Niên bỗng nắm lấy cổ tay Chu An.
Cách một lớp áo len, anh có thể cảm nhận được cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Đi đâu cơ?” Chu An đi theo anh ra khỏi nhà thờ, nghi hoặc hỏi.
Thẩm Chu Niên cười nói: “Dẫn em đi phát điên.”
Chu An bị Thẩm Chu Niên kéo vào ghế phó lái, cô sững sờ chạm vào ghế, thầm nghĩ Thẩm Chu Niên rốt cuộc muốn dẫn cô đến chỗ kí.ch thích nào đây.
Cô không thể chơi quá điên cuồng.
Mắt không nhìn thấy khiến cô đi cực kỳ chậm.
Thẩm Chu Niên mở mui xe thể thao, làn gió nhẹ mang hương hoa đến thổi tung mái tóc của Chu An.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt cô.
Lúc Thẩm Chu Niên nghiêng đầu có thể nhìn rõ những sợi lông tơ nhỏ màu trắng trên mặt cô, giống như một vầng sáng mềm mại.
“Quần áo.” Thẩm Chu Niên thấy cổ áo len của cô mở rộng thì mở miệng nhắc nhở.
Mặc như thế đến lúc xuống xe nhất định sẽ bị lạnh.
“À, quần áo.” Chu An không hiểu ý của Thẩm Chu Niên, cô sửng sốt một hồi rồi cười nói: “Mọi người đều khen quần áo của em rất đẹp.
Anh chọn đồ rất hợp với em.”
Thẩm Chu Niên mỉm cười.
Bên trong Chu An mặc một chiếc áo bằng tơ tằm màu trắng sữa, bên ngoài khoác áo len cardigan cổ chữ V màu hồng nhạt, trên mặt phản chiếu chút xuân sắc.
Quả thật là rất đẹp.
Thẩm Chu Niên nghiêng người qua, kéo hai bên áo đang mở ra, cài từng nút ngọc trai bên dưới, từ từ cài đến trước ngực.
Anh hơi lúng túng buông ra: “Anh giúp em cài nút áo.”
Chu An hơi cứng người lại.
Lúc này cô mới hiểu Thẩm Chu Niên nói quần áo là ý gì.
Lúc vừa nhận ra cô lại càng thêm kinh ngạc.
Vừa rồi hình như cô không nảy sinh tâm lý kháng cự bởi vì anh tiến lại gần mình.
Phản ứng của cơ thể là phản ứng chân thật nhất, cô thật sự không cảm thấy….
sợ hãi.
Chu An cảm thấy cực kỳ khó tin.
Cô lúng túng nói: “Cảm ơn.”
“Thắt dây an toàn nữa.” Thẩm Chu An trở về chỗ của mình, nhìn cô một lát rồi nhắc nhở.
“Ồ ồ.” Chu An sờ so.ạng tìm dây an toàn, sau đó vội vàng thắt vào.
Thẩm Chu Niên nhìn động tác của cô, giơ tay sờ sờ mũi.
Anh không hiểu, không