Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
“Ồ, ngài Thẩm, cô Chu, hai người trở về đúng lúc lắm!” Thấy Thẩm Chu Niên và Chu An một trước một sau bước vào cổng tu viện, nữ tu người Hoa vội vàng cầm theo áo choàng, vui vẻ chạy đến nói: “Tôi chuẩn bị phần ăn trưa cho hai người.
Cửu biệt thắng tân hôn, chúng tôi sẽ không quấy rầy hai người đâu!”
“Hình như bọn họ hiểu lầm quan hệ của chúng ta rồi.” Chu An giật nhẹ tay áo của Thẩm Chu Niên để anh nghiêng người về phía cô, Chu An nhỏ giọng nói: “Có cần em giải thích không?”
“Không cần.” Thẩm Chu Niên cười nhìn cô, hạ giọng nói: “Có thể cô ấy chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Chu An hơi đăm chiêu, sau đó gật đầu, có thể là thế.
Cơm trưa rất phong phú, Chu An ngửi thấy mùi bò bít tết, bò xông khói, còn có thể ngửi thấy món canh gì đó cùng với rượu táo.
Vị táo ủ chua ngọt tỏa ra hương thơm khiến Chu An đột nhiên muốn uống thử.
Thẩm Chu Niên lấy dĩa bò bít tết của Chu An đặt trước mặt mình, dùng dao cắt thành những miếng nhỏ vừa ăn.
Sau đó anh lấy xiên, xiên vào từng miếng thịt để Chu An ăn dễ dàng hơn.
Anh trả lại đĩa cho Chu An, nhắc nhở cô vị trí của từng món.
Thẩm Chu Niên rót cho cô một ly sữa bò mới vắt, nhưng Chu An lại hướng về phía rượu táo, hơi muốn nếm thử.
Thẩm Chu Niên hơi nhướng mày: “Em từng uống rượu chưa?”
Chu An nói thật: “Chưa từng.”
Nhưng cô rất tích cực: “Em đã là người trưởng thành rồi, có thể uống một chút.”
Cô duỗi ngón tay ra, làm một động tác nhỏ.
Cử chỉ quen thuộc này rất giống đứa trẻ muốn xin uống thử rượu của trưởng bối trong bữa cơm gia đình.
Huyệt Thái Dương của Thẩm Chu Niên đột nhiên giật giật một chút, sau đó có chút bất đắc dĩ cười rộ lên.
Rõ ràng anh chỉ lớn hơn Chu An hai tuổi, nhưng sao Chu An lại nhìn anh như trưởng bối thế này?
Không phải nên là một người anh trai thân thiết muốn gì cũng được sao?
Hình tượng của anh trong lòng Chu An không phải là một ông chú lớn tuổi đó chứ?
Thẩm Chu Niên mở nắp chai rượu, rót cho cô nửa ly rượu, sau đó đặt vào trong tay Chu An: “Uống từ từ.”
Chu An híp mắt cười rộ, nói cảm ơn với anh rồi cầm ly rượu uống một ngụm nhỏ.
Vị thơm ngon nổ tung ngay đầu lưỡi, ngon đến nỗi khiến môi Chu An hơi nhếch lên.
Thẩm Chu Niên uống thử một ngụm, anh chậm rãi giải thích với Chu An: “Loại rượu này được sản xuất ở Frankfurt.
Loại em đang uống mới được ủ chưa bao lâu, độ cồn còn thấp.
Nếu em thích cái này, sau này tôi sẽ dẫn em đi lễ hội rượu táo ở Frankfurt.”
Chu An chậm rãi gật đầu.
Thẩm Chu Niên nhìn khuôn mặt bình thản của Chu An, chưa đến một phút đồng hồ sau hai má dần trở nên đỏ ửng.
Hàng mi cong vút rủ xuống, bọng mắt cũng hơi đỏ.
Đầu chóp mũi cũng hơi ửng hồng.
Lúc này, cuối cùng anh đã hiểu trang điểm kiểu say rượu mà Tần Duyệt Nhan nói là như thế nào.
Cũng hiểu trang điểm kiểu này thích hợp nhất với người có đôi mắt mơ mơ màng màng và đôi môi căng tròn đỏ mọng.
Thẩm Chu Niên thu hồi ánh mắt, đứng dậy đi đến bên cạnh Chu An, hai tay đỡ bên đầu cô để phòng ngừa cô ngã xuống.
“Chu An, say rồi sao?” Giọng nói của Thẩm Chu Niên từ đỉnh đầu Chu An truyền tới.
Chu An nhẹ nhàng ồ một tiếng, ngửa đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, mấp máy môi: “Vịt mẹ, vịt con muốn đi ngủ rồi.”
Thẩm Chu Niên: ?
Thẩm Chu Niên: “Vịt mẹ…..
Là ai?”
Chu An khẽ nhắm mắt lại, vươn tay nắm lấy vạt áo của Thẩm Chu Niên.
Thẩm Chu Niên: ……
Không cần nói cũng biết vịt mẹ là ai.
Thẩm Chu Niên không nhúc nhích, trước khi Chu An chìm vào giấc ngủ đã hỏi cô: “Tại sao lại gọi tôi là vịt mẹ? Hửm?”
Chu An nghiêng đầu tựa vào lòng bàn tay của Thẩm Chu Niên.
Mặt cô dán vào lòng bàn tay khô ráo của anh, mùi bạc hà dịu nhẹ khiến cô cực kỳ thoải mái.
Cô mơ mơ màng màng nói: “Bởi vì vịt con không có nhà, người tình nguyện nhận nuôi em chính là mẹ của em.”
Thẩm Chu Niên thở dài một tiếng, cúi đầu bên tai nhẹ nhàng gọi tên cô.
Sau khi xác nhận Chu An thật sự ngủ rồi, Thẩm Chu Niên mới xoay người ôm cô đi về phòng ngủ.
Điều chỉnh độ ấm trong phòng ngủ xong, Thẩm Chu Niên còn đắp chăn cho Chu An.
Anh lấy laptop của mình ra, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, bắt đầu lên kế hoạch cho tương lai của Chu An.
Anh nhìn dòng chữ ngày một dài ra rồi bật cười.
Đành để bản thân chịu oan ức làm vịt mẹ thôi.
Lúc Chu An tỉnh lại đã là chín giờ tối, mặt cô sau khi ngủ dậy vẫn còn hơi hồng hồng.
Cô chỉ nhớ mình ăn cơm trưa với Thẩm Chu Niên, sau đó đòi uống rượu táo, còn sau đó như thế nào thì không nhớ được nữa.
Cô không say bí tỉ đi đó chứ?
Chu An có chút buồn bực.
Cô rời giường rồi đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, cố gắng thức tỉnh ký ức.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ, Thẩm Chu Niên đứng bên ngoài đợi mười phút, sau đó gõ nhẹ hai lần lên cửa: “Tôi có thể vào trong không?”
“Có thể.” Chu An lập tức vuốt nếp nhăn trên ghế sô pha, ngồi thẳng lưng, hơi khẩn trương nhìn về phía cửa.
Chu An: “Anh vẫn chưa về sao.”
Thẩm Chu Niên đưa cho cô một viên kẹo bạc hà, ngồi xuống ghế sô pha ở phía đối diện, khẽ cười nói: “Hôm nay tôi mang theo nhiệm vụ tới.”
Chu An xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi.
Em uống rượu, không gây phiền phức gì cho anh chứ?”
“Không gây phiền phức gì, em chỉ yên lặng ngủ thôi.” Thẩm Chu Niên cũng không nói trạng thái sau khi say rượu của cô, đổi đề tài: “Tôi nhận được thông báo của bệnh viện, khoảng chừng cuối tuần em có thể nhập viện.”
Chu An cong môi cười: “Thật tốt.”
“Chúc mừng.” Từ tận đáy lòng, Thẩm Chu Niên thực sự vui mừng cho cô: “Nhưng mà trong thời gian chờ đợi, em có thể nghĩ một chút về tương lai của mình.”
“Tương lai?”
Hai từ này đối với Chu An cực kỳ xa lạ.
Lúc học cấp ba, cô hy vọng tương lai mình có thể kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, sau đó đưa bà nội đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Nhưng sau khi về nhà sống với bố ruột, cô lại suy nghĩ phải làm thế nào để mẹ kế không ghét cô nữa, làm sao để hòa nhập với gia đình.
Sau khi đến biệt thự Gia Ninh, thậm chí cô không dám tưởng tượng sau khi Phó Minh Sâm kết hôn, cuộc sống của cô sẽ như thế nào.
Cô có tương lai rồi sao?
Có một giọng nói từ đáy lòng khẳng định với cô rằng, đúng vậy, cô có thể nắm giữ tương lai của chính mình.
“Chu An, em mới mười chín tuổi, tương lai của em sẽ rất sáng sủa.” Thẩm Chu Niên hơi nghiêng người, hai tay đặt trên đầu gối, nghiêm túc nhìn Chu An: “Em muốn đi học, đi làm hay đi vòng quanh thế giới, tôi sẽ tận lực giúp đỡ.
Thành tích năm cấp ba của em rất tốt, em có thiên phú học ngôn ngữ, cũng rất chăm chỉ.
Ở bất cứ lĩnh vực nào em đều có thể tỏa sáng.”
Chu An rất cảm kích những đánh giá cao mà Thẩm Chu Niên đưa ra cho cô.
Trong mắt cô hiện lên một tia sáng, tự hỏi một chút rồi mở miệng: “Em vẫn chưa nghĩ ra sau khi khỏi bệnh mình muốn làm cái gì.
Anh có đề nghị nào không?”
Thẩm Chu Niên: “Tôi nghĩ, trước khi em muốn làm một nghề gì đó thì nên đi học trước đã.
Có thể một tấm bằng đại học không quan trọng lắm, nhưng tôi hy vọng em có thể cảm nhận được thời gian tươi đẹp ở trường đại học.”
Mặc dù thời gian lúc học đại học của anh vô cùng dồn nén và vội vàng, nhưng anh hy vọng Chu An có thể trải qua cuộc sống của người bình thường.
Giống như mẹ anh đã từng nói, kết bạn nhiều hơn, tham gia nhiều tiệc tùng hơn.
Chu An hiếu kỳ hỏi: “Anh có thể nói cho em biết một chút về cuộc sống ở đại học của anh không?”
Nghe vậy, Thẩm Chu Niên sờ mũi, suy nghĩ một chút.
“Đi học, viết luận văn, lên bục diễn thuyết, tham gia các buổi tọa đàm học thuật….”
Thẩm Chu Niên không nói nổi nữa.
Nếu nói thêm sẽ khiến cô gái nhỏ bỏ chạy mất.
Chu An bĩu môi trêu anh: “Hình như không quá tuyệt vời thì phải.”
Thẩm Chu Niên cụp mắt, hơi cong môi.
Anh hắng giọng nói: “Tóm lại, nếu em muốn học một trường đại học trong nước thì có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học.
Trường đại học ở nước ngoài dễ hơn.
Em suy nghĩ kỹ muốn học chuyên ngành nào, còn lại cứ để tôi sắp xếp.”
Tu viện đóng cửa lúc mười giờ đêm, bởi vì Chu An vẫn chưa định hướng được nghề nghiệp nên Thẩm Chu Niên giành nửa tiếng giới thiệu cho cô một vài chuyên ngành hàng đầu.
“Chu An,” Thẩm Chu Niên đi đến cửa, tay đặt lên tay nắm cửa, nói với Chu An: “Mọi sự lựa chọn đều ở em, thứ