"Yên tâm, tôi sẽ kịp thời nắm lấy tay em. Hơn nữa sẽ nắm thật chặt không buông."
Dương Nam Phương quay lại: "Tâm Đan, em leo cây giỏi. Mau leo lên xem là con gì? Khi nãy ai bắt được ống nhóm thì đưa cho cô ấy."
"Rõ!" Tâm Đan nhận lấy ống nhòm rồi vắt con dao vào thắt lưng nhanh chóng leo lên trên. Những người đứng bên dưới đem vũ khí của mình ra phòng thủ. Tâm Đan đem ống nhòm nhìn xung quanh, giọng nói khẩn trương: "Ở hướng mười giờ có ba con heo rừng đang tiến tới. Mọi người leo lên cây, bỏ balo của mình ở dưới chỉ đem theo vũ khí. Nhớ kỹ, không được tạo tiếng động và thở mạnh."
"Chết thật!" một người hô lên rồi tất cả đồng loạt làm theo lời Tâm Đan.
Khi mọi người đều leo lên cây ẩn nấp, quả nhiên có ba con heo rừng xuất hiện. Đây là giống loài thính tai, thính mũi nếu chợt nghe có tiếng động lạ, dù rất khẽ xảy ra cách đó một vài trăm mét là chúng đã phát hiện được ngay. Chúng tiến tới ngửi và những cái balo bên dưới rồi bắt đầu tuần tra xung quanh.
Dương Nam Phương ở bên góc cây đối diện nhìn qua Ngụy Giang Thiên ra dấu lặng lẽ, ý bảo sẽ cho vài người thanh niên lực lưỡng xuống dưới đấu với chúng. Ngụy Giang Thiên lắc đầu, Dương Nam Phương cũng đành im lặng.
Gia Mộng Hương ngồi trên một cành cây lớn nhìn xuống, chợt lại phát hiện mùi hôi thối ở đâu bốc ra. Cô nghĩ là có con vật nào đó chết trên cành cây nên nhìn xung quanh, nào ngờ vừa mới ngẩng đầu nhìn sang thì đã thấy tuốt ở trên đỉnh cây cao ngất có một bóng người treo lơ lửng giữa không trung. Mộng Hương hoảng sợ tột độ hét lên một tiếng rồi trượt chân ngã xuống. Những con heo rừng chuẩn bị rời đi cũng quay lại chực chờ mần thịt con mồi. Dương Nam Phương từ cái cây đối diện nhận thấy tình thế không ổn liền kịp thời nhảy xuống ôm lấy Gia Mộng Hương ngã lăn vài vòng trên đất "Không sao chứ?"
Gia Mộng Hương hoảng sợ lắc đầu. Heo rừng nhào tới giơ móng vuốt nhọn ra, Dương Nam Phương rút khẩu súng bắn liên tục vào cả ba con. Tất cả mọi người trên cây thấy tình thế buộc phải động thủ nên cùng nhau nhảy xuống. Trừ những cô gái chân yếu tay mềm thì vẫn yên vị trên cây, đàn ông lực lưỡng bọn họ đấu vật với heo rừng xem ra cũng khá vất vả.
Tâm Đan để ý thấy Ngụy Giang Thiên từ đầu tới cuối đều đứng một góc quan sát hoàn toàn không tham gia chiến đấu. Anh ta có cần vào những lúc nguy hiểm liên quan tới sinh tử này mà vẫn giữ đúng một lập trường làm người chấm điểm của cuộc sát hạch lần này như vậy không?
Gia Mộng Hương đứng một bên hoảng sợ lui về phía sau thì đạp trúng một vật gì đó cứng cứng. Cô nàng máy móc quay đầu xuống nhìn thì phát hiện đó là một hộp sọ của con người. Mộng Hương hét lớn thất thanh làm một con heo rừng chú ý, chuyển hướng từ phía Dương Nam Phương quay sang nhào tới chỗ Gia Mộng Hương.
"Mộng Hương cẩn thận!" Tâm Đan rút con dao trong tay phóng mạnh, dao ghim vào bụng của con quái vật kia khiến nó bị thương lăn đùng ra đất không tài nào đứng dậy. Cô tuột xuống đất nhanh chóng chạy tới rút con dao ra rồi hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Gia Mộng Hương lắc đầu: "Không sao!"
Cùng lúc đó, Dương Nam Phương cũng bị móng vuốt của một con heo rừng làm bị thương ở tay trái. Tâm Đan đỡ Gia Mộng Hương đứng lên, lúc này một con khác nhào tới, lúc cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy con heo rừng to xác kia đã bị đá văng ra xa. Tâm Đan sửng sốt nhìn qua... là Ngụy Giang Thiên!
Anh nhìn cô một cái rồi hô: "Chạy về phía trước."
Ngụy Tử Anh và Trương Gia Vi trên cây nhanh chóng chạy xuống. Ngụy Tử Anh dìu Dương Nam Phương nghe theo lời của Ngụy Giang Thiên chạy về phía trước, nhưng trước khi đi lại đưa mắt nhìn sang Tâm Đan. Cô cũng chả hiểu hàm ý trong ánh mắt đó là gì, vào thời khắc sinh tử này cũng chẳng có ai quan tâm tới hàm ý gì đó. Trương Gia Vi quay lại nói với mọi người: "Tôi dùng lựu đạn diệt chúng mọi người lui trước đi!"
Tất cả nhanh chóng chạy ra khoảng cách thật xa, lúc này Trương Gia Vi ném lựu đạn trong tay rồi nhanh chóng quay lưng bỏ chạy. Tiếng nổ phía sau làm cho mặt đất rung chuyển, tất cả ôm đầu ngồi xuống. Sau khi cơn dư chấn qua đi, mọi người mới bàng hoàng nhìn nhau.
"Mọi người không sao chứ? Dương Nam Phương anh bị thương rồi!" Tâm Đan nhìn sang cánh tay chảy máu của Dương Nam Phương.
Dương Nam Phương mỉm cười: "Không sao, tôi không sao..."
Trương Gia Vi bước lên lấy vài món sát trùng trong túi quần ra: "Không sao cái gì, để tôi giúp anh cầm máu trước."
Mộng Hương nói. "Em xin lỗi, đều tại em hại mọi người..."
Dương Nam Phương. "Không sao, khu rừng này có rất nhiều người tìm tới tự tử, lần sau hãy cẩn thận hơn là được"
"Gia Vi, cậu phải cẩn thận, hiện giờ cậu không còn vũ khí nữa, tốt nhất là nên đi ở giữa coi chừng nguy hiểm." Tâm Đan nói.
Gia Vi gật đầu. "Tớ biết rồi."
Một lúc sau, cả nhóm tiếp tục di chuyển, sắc trời cũng dần dần tối đi, dĩ nhiên bây giờ chỉ mới là hai giờ trưa, nhưng ở nơi rừng cây rậm rạp không thấy ánh mặt trời thì đã giống như năm giờ chiều rồi. Lúc này phía bên kia rừng cây phát ra tiếng sột soạt khiến mọi người cảnh giác, sau đó nhóm người bên kia ập tới bao vây tứ phía. Cô quên rằng Nguyên Lộc nổi tiếng nhất với trò tập kích đột xuất như thế này, bây giờ chứng kiến đúng là trở tay không kịp.
"Dương Nam Phương, thắng thua đã định sẵn rồi, cậu giao cờ ra đây." Nguyên Lộc tràn đầy tự tin nói.
"Cờ trong tay tượng trưng cho tổ quốc, trừ khi lính chết còn bằng không sẽ không có chuyện hai tay dâng tổ quốc cho kẻ khác."
"Nói hay lắm! Chỉ tiếc là giấc mơ thì rất đẹp đẽ trong khi hiện thực thì luôn tàn khốc."
Dương Nam Phương thắt chặt lá cờ lên người: "Bắt đầu đi!"
Nguyên Lộc cười khẩy "Đối phó với cậu cần gì cả đội một mình tôi là đủ rồi."
Cả hai nhìn nhau rồi nhanh chóng ra chiêu! Thế võ của Dương Nam Phương đều công kích trực diện trong khi Nguyên Lộc thì ưa dùng máy chiêu đen tối không minh bạch để đối phó với anh. Chắc mấy chốc Dương Nam Phương yếu thế, Tâm Đan có thể nhận ra được sức lực của anh ta, vừa lo giữ cờ vừa phải công kích thật sự quá sức của một người.
Tâm Đan nóng ruột hét lớn "Đưa cho tôi!"
Cùng lúc đó, Dương Nam Phương lui ra sau vài bước, nhanh chóng lấy cờ xanh ném về phía cô. Tâm Đan nhảy lên chụp lấy rồi phóng xuống đất bỏ chạy, Nguyên Lộc định đuổi theo thì Trương Gia Vi đã nhanh chóng lao tới dễ dàng lấy đi lá cờ trắng trên người Nguyên Lộc.
"Chết tiệt! Mau đuổi theo!"
Trương Gia Vi và Tâm Đan chạy song song với nhau.
"Gia Vi tớ
ở lại chặn chúng, cậu cầm hai lá cờ đi đi!"
"Không được! Làm sao cậu đánh lại họ?"
"Còn có đám người Dương Nam Phương yểm trợ mà, lo gì chứ? Đi đi!"
Trương Gia Vi không còn cách nào khác, nhận lấy lá cờ trên tay Tâm Đan rồi chạy thật nhanh.
Tâm Đan đứng lại đón đầu bọn chúng, nào ngờ lại nhìn thấy vực thẳm phía trước.
Cô từng nghe nói khu rừng này nằm ở vị trí cao nên khu vực bên duới vực thẳm là thung lũng do dân tộc thiểu số sinh sống... Đúng vậy, cô từng nghe nhưng vừa rồi cô không nhớ tới điều đó...
Gia Vi... cô ấy đang nhắm mắt nhắm mũi chạy về phía vực sâu kia.
"Gia Vi! Tâm Đan lao tới nhưng không kịp, một tiếng kêu hốt hoảng của Gia Vi vang lên, cô ấy đã rơi xuống dưới. Tâm Đan không chút đắn đo lao xuống theo.
"Tâm Đan!" Dương Nam Phương và mọi người chạy tới, nhìn thấy cảnh này thì ai cũng kinh hãi.
Tâm Đan túm lấy tay Trương Gia Vi, lúc cả hai người vẫn còn rơi tự do với vận tốc xé gió, Tâm Đan rút con dao ở thắt lưng ra đâm mạnh vào vách đá. Con dao ghim chặt, một tay cô cầm cán dao một tay khác nắm chặt tay Trương Gia Vi.
"Tâm Đan, Gia Vi!" Mọi người phía trên chạy tới hốt hoảng gọi to.
Tâm Đan không nghe được tiếng bọn họ gọi, cho dù có nghe thì cô cũng không thể nào leo lên được. Cảm nhận được bàn tay Trương Gia Vi buông lỏng, Tâm Đan hốt hoảng "Đừng buông tay!"
Sắc mặt Trương Gia Vi nhợt nhạt, khi nãy va mạnh vào vách đá trúng một cành cây làm cho cánh tay cô nàng giờ đã chảy máu. Tâm Đan nhìn xuống vực sâu bên dưới, cô nhìn thấy những mái nhà nhỏ nằm thưa thớt, không hiểu vì sao độ cao này làm cô cảm thấy chóng mặt vô cùng, tay chân bủn rủn, đến lúc này Tâm Đan mới biết mình mắc chứng sợ độ sao. Nhưng trước giờ cô không có chứng bệnh này, không lẽ là hội chứng hình thành do chấn thương tâm lý vào kiếp trước lúc trượt chân ngã xuống vực mà chết sao?
Nguyễn Trọng Khanh bối rối nhìn hai nữ sinh đang đối mặt với sinh tử trước mặt, bây giờ nếu anh vào cứu họ thì chẳng khác gì đã vi phạm nội quy của trường xen vào giúp đỡ khi học viên đang tham gia sát hạch. Với lại khi nãy Thẩm Trung Kiên cũng đã nói rõ rằng cuộc chiến này liên quan tới sinh mạng, nên chuyện mất mạng là dĩ nhiên...
Nhưng nếu không giúp, đó chính là mạng người.
"Có giúp hay không?"
Nguyễn Trọng Khanh quay qua hỏi, dĩ nhiên là hỏi Ngụy Giang Thiên.
Anh không trả lời, quay lưng bước tới một gốc cây lấy sợi dây leo dài rồi nói "Mọi người giữ chặt dây, tôi xuống cứu họ."
"Vậy là giúp sao?" Nguyễn Trọng Khanh gật đầu: "Tôi đi cùng cậu!"
Nguyên Lộc và Dương Nam Phương cùng mọi người giữ chặt hai đầu sợi dây. Gia Mộng Hương đứng một bên cầu thần bái phật, mọi người cũng lo sợ hoang mang.
Lúc Tâm Đan cố gắng dùng một chút sức lực ít ỏi để bám vào vách đá thì một đôi găng tay da màu đen hiện ra trước mắt, cô ngẩng đầu lên. Ánh mắt lúc đó của Ngụy Giang Thiên có thể sẽ là ánh mắt của duy nhất một người mà cô sẽ không bao giờ quên được. Một loại điềm tĩnh không chút thảng thốt dù cho đang ở trong trường hợp nào đi nữa, hơn nữa còn có một loại kiên định làm cho người khác tin tưởng vào đó. Nhưng nếu bây giờ nắm lấy tay anh ta, hoặc là cô phải buông tay nắm tay Trương Gia Vi ra để cô nàng rơi xuống núi. Hai là cô phải buông tay nắm cán dao ra, trường hợp này năm ăn năm thua, nếu như Ngụy Giang Thiên không nắm kịp thì cả hai người bọn cô đều sẽ rơi xuống núi.
"Còn nhìn gì nữa, mau đưa tay đây!"
Tâm Đan dần cảm thấy bàn tay của Trương Gia Vi đã mất đi sức lực, chỉ còn một chút nữa là cô nàng sẽ rơi xuống.
Hình như nhận ra được sự chần chừ của cô, Ngụy Giang Thiên nói "Yên tâm, tôi sẽ kịp thời nắm lấy tay em. Hơn nữa sẽ nắm thật chặt không buông."
Trong tình huống trăm đường chết một đường sống như thế này, Tâm Đan cũng chỉ do dự vài giây rồi nhắm mắt buông cán dao ra. Lúc tưởng chừng như sẽ rơi xuống tan xương nát thịt thì đúnglà Ngụy Giang Thiên kịp thời nắm lấy tay cô, Nguyễn Trọng Khanh xuống tới đỡ lấy Trương Gia Vi, mọi người đứng ở trên cũng hoàn hồn thở phào.
Tâm Đan và Trương Gia Vi được kéo lên, cả hai cô gái sợ tới mức ngồi bệt trên đất hai chân cũng không đứng lên được. Gia Mộng Hương chạy tới khóc lóc bù lu bù loa xem xem cả hai người còn đầy đủ tứ chi hay không: "Hai con ranh này, khi nãy suýt chút làm tớ đứng tim rồi. Tay còn đủ hai cái không? Đầu còn đủ một cái không?"
Tâm Đan chỉ hoảng sợ một lúc rồi lấy lại tinh thần khá nhanh hơn so với Trương Gia Vi "Cậu khóc cái gì mà khóc, tim gan phèo phổi cũng không thiếu cái nào đâu mà lo. Tớ này có quý nhân phù trợ mà, mới mười tám tuổi chưa chết sớm như vậy."
"Đúng vậy, tớ nghĩ quý nhân của cậu là giáo sư Ngụy đấy. Chỉ mới lần đầu gặp nhau đã cứu cậu hai lần rồi."
Tâm Đan nhìn sang chỗ Ngụy Giang Thiên, anh đang đứng phía xa gỡ dây thừng ở tay ra.
Nguyên Lộc nhặt lá cờ bị Trương Gia Vi bỏ dưới đất lên rồi đi tới đưa lá cờ trắng trong tay cho Tâm Đan. Cô khó hiểu nhìn anh ta đợi lời giải thích cho hành động này, lên tiếng "Lá cờ này tôi giao cho cô, hôm nay cô thắng."
Tâm Đan mơ mơ hồ hồ ngây ngây ngốc ngốc nhận lấy.
Nguyên Lộc "Tôi đã thay đổi cách nhìn của tôi về cô rồi đấy, lần này tôi thua tâm phục khẩu phục."
"