Rõ ràng là nhà của anh, anh nên chọn phong cách sống mà mình cảm thấy thoải mái nhất vậy nhưng mà tất cả mọi vật dụng lúc đi mua sắm anh đều quay lại bảo cô quyết định còn bản thân thật sự không hề giống như chủ nhà một chút nào
Rõ ràng là nhà của anh, anh nên chọn phong cách sống mà mình cảm thấy thoải mái nhất vậy nhưng mà tất cả mọi vật dụng lúc đi mua sắm anh đều quay lại bảo cô quyết định còn bản thân thật sự không hề giống như chủ nhà một chút nào.
"À để xem, rèm cửa thì nên chọn màu gì để khiến căn nhà bớt lạnh lẽo một chút. Không gian sống trước giờ của anh lạnh lùng hệt như con người anh vậy. Vai trò của rèm cửa trong ngôi nhà vô cùng quan trọng. Việc chọn một mẫu rèm phù hợp từ kiểu dáng, màu sắc đến chất liệu quyết định rất lớn đến tính thẩm mỹ nội thất của cả căn nhà."
Tâm Đan vừa xem rèm cửa vừa nói, trước mặt cô có rất nhiều mẫu đẹp. Nhưng nhìn đi nhìn lại, cô vẫn có thiện cảm với màu vàng nhạt hơn.
Ngụy Giang Thiên vẫn luôn đứng tựa vào tường, trên tay anh cầm một quyển danh mục những mẫu rèm cửa mà khi nãy nhân viên đưa cho anh để tham khảo, nghe cô nói như vậy thì đi tới, xuyên qua bao con mắt ngưỡng mộ của nhân viên phục vụ xung quanh. Nhân lúc Tâm Đan vẫn đang mải mê gãi cằm suy nghĩ về màu sắc của rèm cửa mà ôm lấy cô từ phía sau.
Tâm Đan giật cả mình, sau đó không tự nhiên đưa mắt nhìn mấy nhân viên đang đứng nhìn xung quanh. "Anh biểu diễn cho người ta xem à?"
"Mẫu này được này." Ngụy Giang Thiên không quan tâm lời cô nói, anh đặt cằm lên vai cô, hai tay vòng ra phía trước lật quyển sách trong tay ra chỉ vào một vị trí có in hình rèm của khổ lớn màu vàng nhạt.
Vừa nhìn tới, Tâm Đan quên luôn cả việc mất tự nhiên khi nãy của mình, cô hơi nghiêng đầu nhìn anh. "Chúng ta tâm linh tương thông sao? Em cũng thích màu vàng."
Ánh mắt anh chứa chan ý cười. "Em nói muốn khiến căn nhà có sức sống, vì vậy màu vàng hợp nhất không phải sao? Mà anh thắc mắc, anh lạnh lùng lắm sao?"
Tâm Đan nghiêm túc gật đầu.
Ngụy Giang Thiên bật cười, cọ cọ má mình vào má cô.
Tâm Đan có chút nhột né qua một bên. "Em nói cho anh biết, ngôi nhà sẽ là biểu tượng cho tính cách và khát vọng sống của một người đấy."
"Vậy em nói xem, dựa vào bố cục trong nhà, em hiểu gì về anh?" Ngụy Giang Thiên chậm rãi lật một trang sách, đặt cằm lên vai cô, cánh tay anh để ở vòng eo nhỏ vốn không có ý định di dời.
Đối với câu hỏi giống như là chỉ tiện miệng phát ra của anh nhưng Tâm Đan vẫn cẩn thận trả lời. "Anh là người có xu hướng câu toàn."
"Đúng."
"Anh không thích ồn ào, thích tách biệt với mọi người."
"Đúng."
"Biểu hiện bên ngoài và nội hàm bên trong của anh luôn duy trì sự thống nhất với nhau, thế nhưng không phải ai cũng đủ sâu sắc để thấu hiểu sự thống nhất đó vậy nên trong mắt người ngoài anh rất lập dị, khó hiểu và nhiều lúc còn có một chút ngông cuồng."
Lần này Ngụy Giang Thiên dời mắt từ quyển tạp chí mà nhìn lên gò mà có chút ửng hồng của cô, khóe môi anh nhẹ nhàng nâng lên. "Đúng."
Tâm Đan thấy mình đã thành công khiến anh để mắt, liền thuận nước đẩy thuyền tiếp tục suy đoán. "Anh thích làm việc lặng lẽ nhưng chắc chắn phải mang lại hiệu suất cao. Linh hoạt, nhưng sẽ có chừng mực. Nguyên tắc làm việc chủ đạo của anh luôn luôn đứng đầu là câu "cân nhắc lợi hại" và "dĩ hòa di quý" mà không phải là xung đột đối lập."
Lần này anh im lặng vài giây, còn Tâm Đan cũng im lặng để chờ đợi anh xác nhận.
Quả nhiên, Ngụy Giang Thiên nhíu hàng mày lại, đôi mắt ẩn chứa sự thâm thúy. "Tâm Đan, em là một người như thế nào? Xem ra, anh phải tiến hành một cuộc phân tích."
Anh đột nhiên phát hiện, mình không hiểu cô một chút nào, nhưng như vậy cũng tốt. Nếu một người mà ai cũng có thể nhìn vào là thấu hiểu ngay lập tức thì kẻ đó quá bình thường rồi.
Cô cười. "Vậy nên, em mới nói căn nhà rất quan trọng, nếu anh sống trong một không gian không phù hợp với tính cách của mình sẽ cảm thấy rất không thoải mái. Vì vậy, sao nãy giờ anh không đưa ra ý kiến gì?"
Ngụy Giang Thiên giơ ngón tay véo nhẹ gò má của cô, nụ cười trên môi hiền hòa như cũ. "Chẳng phải thứ phái yếu cần nhất chính là được toàn quyền quyết định mọi việc trong cuộc sống của mình sao? Mà ngôi nhà chính là cuộc sống của anh, em đã dọn vào rồi thì nơi này tùy ý em quyết định. Biến thành chợ hoa xuân cũng được, phòng của công chúa cũng được. Nhưng mà, em phải ở đây."
Trái tim cô giống như mặt trời hửng nắng, đến cả hai bên mặt cũng mang một sắc đỏ nhàn nhạt.
Tâm Đan công nhận, Ngụy Giang Thiên chính là kiểu người đàn
ông khiến phụ nữ tình nguyện sa vào, và còn là kiểu người rất biết cách đánh vào chỗ yếu ớt nhất trong trái tim người khác. Những lời anh nói, nếu như phát ra từ miệng của bất kì người nào khác chắc chắn sẽ khiến cô có cảm giác như đó chỉ là lời nói đầu môi, ong bướm, ve vãn đơn thuần và tuyệt đối không đáng tin cậy. Nhưng không hiểu vì sao, khi từ miệng Ngụy Giang Thiên phát ra, lại mang đến cho cô cảm giác kiên định, không phải bông đùa càng không phải nói cho có, cứ như thể anh đang thực sự đem tất cả cuộc sống của mình dung nhập hết vào cô.
"Lời ngon tiếng ngọt, không đáng tin." Cô hừ một tiếng, nói lên câu trái lòng mình sau đó lại giơ tay vén rèm cửa xem xét. "Vậy thì chúng ta chọn màu vàng nhạt nhé?"
Anh gật đầu.
"Rèm cửa với các hình vẽ quá mỹ miều cũng không tốt, nhìn rất khó chịu. Lựa chọn họa tiết tối ưu của rèm cửa nên là các hình vẽ hoặc hoa văn đơn giản nhưng em vẫn thích tốt nhất là không có hoa văn hơn."
"Anh cũng vậy."
Tâm Đan gật đầu. "Rèm cửa không nên quá dày bởi chúng sẽ gây ra cảm giác nặng nề, mang lại áp lực, từ đó có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của mình. Em xem trên mạng thấy người ta nói như vậy."
Ngụy Giang Thiên gật đầu. "Hợp lý."
"Haizz, anh buông em ra đi, sao cứ phải sáp sáp vào thế nhỉ?"
Vừa nói cô vừa gỡ cánh tay của anh ra khỏi eo mình. Ngụy Giang Thiên vô cớ bị hất ra xa, không khỏi có chút hụt hẫng nhưng cũng không dám không làm theo, chỉ sợ làm cho nha đầu này nổi giận. anh miễn cưỡng đứng qua một bên nghe mấy lý thuyết về rèm của của cô.
Trên thực tế anh một chút hứng thú cũng không có, tùy ý cô lựa thế nào thì lựa.
"Nhưng đứng trước mặt mà lại không cho ôm, thật sự quá đáng lắm."
Tâm Đan hình như nghe cái gì quá với chả đáng, cô quay lại nghi hoặc nhìn anh. "Nói gì cơ?"
"Không có gì."
Tâm Đan hừ một tiếng, lúc này nhân viên phục vụ của cửa hàng có vẻ như thấy hai người họ tách ra mới dám bước lên tư vấn việc lựa chọn. Thế như rõ ràng cô ấy vẫn còn dáng vẻ rất ngượng ngùng, thậm chí lúc đưa mắt nhìn Ngụy Giang Thiên còn khoa trương tới mức đỏ mặt.
Tâm Đan lườm anh một cái, Ngụy Giang Thiên bắt được cái liếc mắt của cô thì chỉ biết nhún vai hết cách. Cô mỉm cười hỏi nhân viên phục vụ. "Loại rèm này về khả năng cách nhiệt cản sáng được bao nhiêu?"
Nhân viên phục vụ nghe cô hỏi lúc này mới "hoàn hồn" lại, quay sang tư vấn. "À, về khả năng cách nhiệt, cản sáng và chống nóng thì rèm cửa dù có cao đến đâu thì cũng không thể so sánh với khả năng cách nhiệt và cản sáng của một bức tường rồi. Nhưng bù lại thì bức rèm này đều có ưu điểm của riêng nó."
"Ví dụ như?" Cô hỏi.
"Chất liệu này được làm bằng vải cao cấp, hiện là loại chống nóng và cản sáng tốt nhất tại showroom của chúng tôi."
Tâm Đan gật đầu, cô quay lại hỏi ý của Ngụy Giang Thiên, anh vẫn như cũ, gật đầu một cái sau đó đưa thẻ ra. Lúc thanh toán, cô còn không quên hỏi nhân viên thu ngân. "À, sẵn tiện xem giúp tôi số tiền còn lại trong thẻ là bao nhiêu?"
Ngụy Giang Thiên đứng bên cạnh, không nhịn được liền bật cười một tiếng.
Nhân viên thu ngân. "Vẫn còn rất nhiều, rất nhiều số không phía sau. Để xem, đơn vị, chục, trăm, ngàn, chục ngàn, triệu, chục triệu, trăm triệu..."
"Trăm triệu sao?" Cô nhướn cổ nhìn.
Nhân viên. "Là tỷ..."
"Tỷ? Thế mua khi nào mới hết tiền?"
Ngụy Giang Thiên kéo cô vào lòng. "Sao thế? Khi nãy là ai còn đau lòng dùm anh vì cái hồ cá? Bây giờ lại muốn phá của?"
Tâm Đan chớp mắt. "Gì chứ, em thấy anh muốn phung phí nên tốt bụng giúp một tay thôi. Được rồi, tiếp theo chúng ta đi chọn thảm trải sàn."