"Cô thích tôi không?"
"Gì?"
Đây là đâu? Trần Tê thực sự muốn tháo tai của cô ấy ra để xem chúng có bị cài ngược hay không.
Mầm Miểu lại bị một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thốt ra những lời làm tan vỡ tam quan của cô.
"Chúng ta có thể thử xem sao?"
"Thử cái gì?" Cô duy trì sự tê liệt trước khi nổi giận.
Mầm Miểu chỉ hướng màn hình, không nói gì.
Trần Tê hít một hơi thật sâu và nói: "Mặc dù tôi lớn lên trông giống Củng Lợi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi muốn như thế."
"Cô không giống Củng Lợi." Mầm Miểu vẫn điên cuồng thăm dò bên bờ vực nguy hiểm, "Tôi cũng không nói cô là Như Ý, tôi mới là người muốn làm chuyện như Như Ý."
"..."
Trần Tê quyết tâm rút lại đánh giá trước đây về hắn, cậu ta không phải là "dễ thương", càng không phải là "thỏ trắng nhỏ".
Cậu ta là một tên biến thái!
Cô trầm mặt tìm trong điện thoại di động số điện thoại của Chu Diễm.
Khi Mầm Miểu ý thức được cô muốn làm gì, cuộc gọi đã được thực hiện.
Trong cơn hoảng loạn, cậu ta muốn giật điện thoại, đơn giản mang quyết tâm muốn đập vỡ nó.
Bên kia đang là thời gian giữa trưa của Chu Diễm, và khi cô ấy trả lời điện thoại, giọng nói còn mang vẻ yếu ớt sau một cơn say.
"Trần Tê, làm gì vậy?"
"Hôm nay tôi gặp một hảo sư đệ mà chị nhặt về trong một bữa tiệc! Tôi có thiện chí đưa cậu ta xem bộ phim điện ảnh, cậu ta lại hỏi tôi có muốn ngủ với cậu ấy không..."
Trần Tê giống như pháo nổ đối với Chu Diễm rống to một tiếng, Mầm Miểu hai mắt trống rỗng, phảng phất nói cái gì không phải chuyện của hắn, chỉ có quai hàm bị cắn thật chặt.
Người ở bên kia đại dương nghe thấy Trần Tê nói cực nhanh mà rõ ràng, cô đáp lại cũng táo bạo như vậy.
Đầu tiên là một câu chửi quốc dân rất thân thiết, sau đó là: "Ta là mẹ ngươi hay mẹ hắn? Hắn muốn phá thân không liên quan gì đến ta! Giúp được thì giúp, không giúp thì bỏ đi! Nhân tiện...!chính ngươi còn chưa phá...?"
"Đi chết đi!"
Trần Tê thỏe hồng hộc cúp điện thoại, đồng môn chính là đồng môn, đều không phải thứ tốt.
Mầm Miểu quay đầu nhìn sang, ánh sáng quỷ dị trong phim phản chiếu trên mặt hắn, trên đó lộ ra vẻ bình tĩnh không kém phần quỷ dị.
"Sư tỷ tôi đồng ý."
"Tôi không đồng ý, ngươi thích mát mẻ chỗ nào thì mát đi!"
"Cô có phải..."
Trần Tê đã sớm dự cảm được những lời cậu ta sắp nói toàn lời nguy hiểm, vì vậy âm thầm ngăn lại, "Đừng bắt chước sư tỷ ngươi nói chuyện, nếu không cô ta không có sư đệ đâu!"
Mầm Miểu ngoan ngoãn nuốt xuống nửa lời.
Ngay khi Trần Tê nghĩ rằng cậu ta lạc đường đã biết quay lại, cậu ta lặng lẽ đẩy điện thoại di động của mình đến bàn trà bên cạnh Trần Tê.
Trần Tê cúi đầu nhìn xuống, chỉ hận chính mình có hai mắt!
Đó là một biên bản kiểm tra y tế và tất cả các chỉ số trên đó đều cho thấy cậu ta là một thanh niên rất khỏe mạnh.
"Ngươi hẳn nên đi kiểm tra đầu óc."
"Đoàn chúng ta hàng năm tiến hành giám định tâm thần, tôi cũng có giám định báo cáo."
Nghe qua thì có vẻ như người bệnh chính là cô.
Bởi vì cô ấy không có báo cáo kiểm tra thể chất, chứ đừng nói đến giám định tâm thần.
Mầm Miểu vẫn ngồi thẳng, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, hai mắt đen trắng phân minh.
Ở cậu ta có gì đó lạnh lùng, khắc nghiệt, nghiêm túc và cố chấp.
Trần Tê đầu óc trải qua chấn động, muốn chết, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.
Nếu có cơ hội, cô nhất định phải hỏi rõ ràng, Chu Diễm từ đâu nhặt được bông hoa tuyệt sắc này!
Cùng kkẻ điên so đo thì càng có vẻ điên hơn, Trần Tê lấy lại bình tĩnh: "Nào, hãy nói cho tôi biết lý do của cậu đã."
"Không phải bọn họ luôn bảo tôi mở lòng sao?"
"Nhưng họ không cho phép cậu mở những người khác!"
Mầm Miểu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Cô cũng tốt, tôi không chán ghét cô.
Cô chán ghét tôi sao?"
Đảo lại cũng không được.
Trần Tê phát hiện ra rằng logic của một kẻ điên có thể dễ dàng dẫn dắt mọi người, cô sờ cằm nói: "Giả sử chúng ta ngủ đi...!Chú ý, tôi đang nói về giả thuyết.
Mối quan hệ của chúng ta sau đó sẽ xử lý như thế nào? Cậu tính cùng tôi phát triển mối quan hệ một chút hay từ nay về sau ngừng liên lạc?"
"Cô muốn liên lạc với tôi?" Mầm Miểu có chút kinh ngạc.
Tốt, Trần Tê đã biết câu