Khi Trần Tê tỉnh dậy, đầu cô choáng váng và không biết hôm nay là hôm nào.
Cô chống người ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng khách sạn trang hoàng đẹp đẽ, dưới người là chiếc giường trắng mềm mại.
Động tác đứng dậy này tiêu tốn của cô rất nhiều sức lực, cô lảo đảo trong chốc lát, cảm thấy trong ngực phát lạnh, khi cô cúi đầu xuống, phía trước áo choàng tắm đã bị bung ra, cô không vui!
Cô hít ngược một hơi khí lạnh, theo bản năng muốn che đậy, nhưng ý thức còn sót lại trong cái đầu rỉ sét khiến cô cảm thấy tình huống này là hợp lý.
Cô đã làm cái gì đây?
Ồ! Mầm Miểu, tên khốn Chu Diễm, Như Ý và Củng Lợi, cuộc gặp ngoài ban công...!Cô nhớ rằng mình đã mở một căn phòng với chó sữa nhỏ cương liệt kia, quyết tâm phải phá thân.
Hai người cùng nhau khiêu vũ, cả hai đi tắm riêng...!và sau đó?
Đúng rồi! Tiểu tử Mầm Miểu kia thật sự là cái gì cũng không biết! Trong suy nghĩ của Trần Tê, hai người học múa để thách thức mọi yêu cầu cao độ, và tất nhiên họ sẽ có một khởi đầu hoàn hảo.
Nhưng vừa mới hôn thì cậu ta đã cứng ngắc không được, tứ chi linh hoạt mềm dẻo hoàn toàn vô dụng.
Nói đến hôn, Trần Tê có thể coi là một tay thành thạo, nhưng đáng tiếc cũng bị cậu ta nháo đến mức mười phần công lực không còn lại hai ba phần.
Bọn họ quyết định uống chút rượu để trợ hứng – để rồi khi rượu được rót ra, trời đất tối sầm, ký ức chợt dừng lại!
Chẳng lẽ uống phải rượu giả? Trần Tê bây giờ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới đều thấy không thích hợp.
Cô bàng hoàng nhận ra rằng ánh sáng trong phòng đã được điều chỉnh ở mức độ ôn hòa, một khách hàng khác đang ngủ ở phía bên kia giường.
Cô xoa trán, khàn giọng gọi: "Này, Mầm Miểu..."
Mầm Miểu quay lưng về phía cô, không đáp.
Bây giờ là mấy giờ? Trần Tê không giải thích được cảm xúc trong lòng, từ dưới chăn dùng sức đá một cái, còn chưa kịp chạm vào người đã bị gối đè lại, hạ thân bất động.
"Vừa tỉnh lại đã đá người, em là ngựa hay lừa?" Hắn thở dài: "Đã nửa đêm rồi, có thể để cho anh chợp mắt một chút không?"
Là bởi vì vừa đàn ông mới ngủ dậy thanh âm của gần như giống nhau, hay là cô nghe lầm? Trần Tê cảm thấy giọng nói và giọng điệu quá quen thuộc.
Cơ thể cô phản ứng sớm hơn cả tai, lúc đầu thả lỏng, sau đó càng siết chặt hơn.
Có một vết sẹo trên cánh tay áp sát vào cái gối vừa mới được cắt chỉ, Trần Tê thấy vậy gần như tỉnh hơn phân nửa, chui ra khỏi xiềng xích của chăn gối, bò tới, kéo vai đối phương đến nhìn rõ mặt người, vừa thấy mặt liền rơi vào trạng thái hoảng hốt mới..
Người nọ quay người lại, đầu vẫn gác trên cánh tay, yên lặng nhìn cô bằng đôi mắt tỉnh táo, chờ đợi đòn tấn công tiếp theo của cô.
Một lúc sau, Trần Tê mơ màng nói: "Xe lửa! Người anh có mùi như xe lửa."
Cuộc điện thoại vào buổi sáng từ Vệ Gia là khi anh vừa xuống tàu - anh đang ở trên chuyến tàu màu xanh kéo dài cả đêm.
Chuyến về quê lần này vội vàng, chỉ có Vệ Lâm Phong biết hắn đi chuyến này, khi trở về cũng không có gì gấp gáp.
Giống như vô số lần cưỡi ngựa ở nơi hoang dã, hắn đã nhìn thấy đường chân trời, nhìn thấy ánh sáng, nhưng mặt trời vẫn sẽ lặn ở nơi đó.
Vệ Gia không biết mình đã đuổi kịp cái gì, bỏ lỡ cái gì trong hơn hai mươi năm không ngừng bước đi trên cõi đời này.
Một bước, mấy năm, nửa đời...!Tựa hồ không có gì khác biệt.
Anh trở về là vì Vệ Nhạc.
Vệ Nhạc luôn là ràng buộc của anh, và cũng chỉ có thể ràng buộc anh.
Năm ngày trước, khi Vệ Gia xin nghỉ ở trường học đến nhà Phùng gia, Vệ Nhạc đã không thể rời khỏi giường.
Mặc kệ Phùng gia ngăn cản đưa người đến bệnh viện trong trấn, phát hiện Vệ Nhạc dưới quần áo không có mấy chỗ da lành, hoặc là bầm tím hoặc là bỏng, vết thương mới chồng lên vết cũ.
Người đã từng bụ bẫm như bông tuyết nay gầy như que sậy, nhìn thấy anh trai trở về cũng không khóc mà run rẩy nắm lấy tay áo anh, đôi mắt to ngân ngấn nước không dám rơi nước mắt...!Các bác sĩ cũng bày tỏ phẫn nộ, không nghi ngờ gì về kết quả của việc suy dinh dưỡng và ngược đãi thời gin dài.
Nhưng nhà họ Phùng ngay từ đầu đã nói cô ấy ngu ngốc, vết thương trên người là do va chạm mạnh, gầy ốm là do "kén ăn".
Vệ Gia cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn bồi bổ Vệ Nhạc, mãi đến ngày thứ ba Vệ Nhạc mới chịu mở miệng, lặp lại một cách máy móc: