Ngày đó bọn họ không đạt được thỏa thuận, hai người có một thời gian không liên lạc, về sau cùng nhau nói chuyện phiếm về những chuyện gần đây.
Đối tượng chính của Vệ Gia đã thay đổi từ lợn, ngựa, gia súc và cừu sang mèo, chó và chuột đồng.
Anh nói mình đã xử lý một con mèo hoang bị suy thận và bệnh hắc lào nặng.
Người cầu cứu là một học sinh cấp 2.
Sau khi biết về chi phí điều trị mà bệnh viện thú cưng yêu cầu, cậu nhóc đã khóc rất nhiều và không bao giờ xuất hiện nữa.
Vệ Gia cảm thấy con mèo có thể được chữa khỏi nên đã mang nó về nhà và cách ly nó trên ban công, tự mình cho nó uống thuốc.
Con mèo đã dần tung tăng nhảy nhót.
Trần Tê ghi hình một chương trình tạp kỹ tại địa điểm trong một ngày, buồn ngủ đến mức không thể mở mắt, vùi mặt vào gối lẩm bẩm: "Sao cũng được, đừng để nó bắt nạt "Trần Viên Viên"!"
""Trần Viên Viên" không bắt nạt nó là được rồi." Vệ Gia cười nói.
Trần Tê không cho anh cúp điện thoại, anh suy nghĩ một lúc rồi hỏi Vệ Nhạc khi nào thì trở lại.
Vệ Nhạc đã ở với bà Tống được vài tháng, thậm chí còn chưa gọi điện thoại vài lần.
"Quấy rầy mẹ em mãi cũng kỳ cục, hay anh dành chút thời gian đón em ấy về."
Trần Tê mê man nói: "Đừng vội, để em qua đó hỏi ý kiến bọn họ sau."
Trần Tê nói được làm được, vừa vặn có mấy ngày nghỉ, cô đã bay đến Tam Á cùng với Ada.
Cô và bà Tống đã lâu không gặp, trong lúc đối mặt nghe Thái hậu dạy bảo, cô cũng muốn xem thứ gì đã câu dẫn linh hồn Vệ Nhạc ở đó, khiến cô ấy từ bỏ cả anh trai mình.
Căn nhà của bà Tống ở Tam Á đã được Trần Tê mua để phụng dưỡng bà.
Khu biệt thự được bao bọc bởi núi và biển, khung cảnh yên tĩnh, khoảng sân trong như một khu rừng mưa nhiệt đới thu nhỏ, gần đó có nhiều bạn bè cũ của bà Tống sinh sống.
Mỗi lần Trần Tê đến đó, cô đều bày tỏ sự hâm mộ của mình.
Cô thỉnh thoảng ngồi trong sân và tưởng tượng mình chục năm sau.
Nếu là cô, cô sẽ không trồng nhiều loại cây phức tạp và kiểu cách như vậy, không cần người chăm sóc sân vườn, những loại hoa và cây dễ chăm sóc vẫn đẹp mắt.
Cô không cần nhiều bạn bè như bà Tống, cô cũng không quan tâm có ai nhớ đến mình không, ngày nào cô cũng sẽ tưới nước và nói chuyện với những người cắt tỉa qua ngày.
Tống Minh Minh, người đang tĩnh dưỡng trong một khung cảnh thần tiên như vậy lại gầy đi trông thấy.
Bà đã từng là phượng hoàng được trăm chim tôn thờ, một cái nhíu mày cười tủm tỉm đảo lộn chúng sinh, bây giờ bà càng giống hạc, đẹp thì đẹp đó, nhưng người nhìn thấy bà lại chỉ nghĩ đến những lời khen như "tiên phong đạo cốt" hay "tùng hạc trường xuân".
Nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Ada, bà Tống nhẹ nhàng nói rằng gần đây bà đang ở trong tích cốc*.
*tiên phong đạo cốt: ý chỉ cứng cỏi, cao thượng, không chịu khuất phục
*tùng hạc trường xuân: ý chỉ thanh cao và sự thịnh vượng.
* Tích cốc: ở đây dùng nguyên từ này, mang ý nghĩa một nơi ẩn cư, ẩn thân giấu kín, có thể là nơi khác so với biệt thự Trần Tê mua cho mẹ.
Biết rõ bà, Trần Tê không nói lời nào, trong lòng vừa lo vừa buồn.
Vẻ đẹp đầy đặn và tràn đầy sức sống của bà đang dần héo úa, người đẹp theo thời gian cũng bị thời gian và bệnh tật tàn phá, tuy nhiên người đàn bà đã có tuổi đó vẫn đẹp một cách tinh xảo và mong manh.
Họ đáp chuyến bay muộn và đến nơi ở của bà Tống vào lúc nửa đêm.
Trần Tê không thấy Vệ Nhạc, nghĩ rằng cô ấy đã ngủ, còn nghĩ đến việc đặt một con búp bê bên cạnh giường của cô ấy để cô có bất ngờ khi thức dậy vào sáng mai.
Bà Tống nói Vệ Nhạc đến nhà bạn của bà chơi, sáng sớm mai sẽ có người đến đón về.
Trần Tê cảm thấy buồn bực, Vệ Nhạc đã vượt qua nỗi sợ hãi với người lạ từ khi nào, có thể hòa đồng với bạn bè của Tống nữ sĩ? Bà Tống liếc xéo cô một cái: "Yên tâm đi, mẹ không ăn thịt nó.
Sáng mai bảo người đem trả con một người sống sờ sờ."
Nói đến đây, Trần Tê không thể tiếp tục hỏi.
Bà Tống vì chờ cô đã làm gián đoạn lịch trình của mình và thời gian nghỉ ngơi, giờ đã lộ ra vẻ mệt mỏi, bà và Ada lần lượt tắm rửa đi ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Nhạc quả nhiên đã trở lại.
Trần Tê chưa kịp đứng dậy, một con chim nhỏ vui vẻ đã bay lượn trên người cô, "Chị Tê Tê, chị Tê Tê" không ngừng gọi.
Vệ Nhạc nhận con búp bê từ Trần Tê, chơi với nó vài lần rồi đặt nó xuống.
Cô nằng nặc đòi đưa Trần Tê về thăm phòng của mình, còn vui vẻ khoe căn phòng công chúa trong mơ mà bà Tống đã làm cho cô, trên chiếc giường lớn kiểu cổ điển màu ngà có một hàng búp bê được sắp xếp ngay ngắn, con nào cũng xinh.
So với họ, linh vật của một trang web thông tin nào đó mà Trần Tê mang đến thực sự không có gì đáng xem.
Vệ Nhạc lăn lộn trên giường lớn: "Chị Tê Tê, đẹp không?"
Trần Tê nhặt một con búp bê và chạm vào chiếc váy đính ngọc trai của nó.
Cô không thích chơi với những thứ này, nhưng cô cũng có thể nhìn ra chúng không hề rẻ.
"Mẹ tôi quá bất công, bà không bao giờ mua cho tôi những thứ này! Khi còn nhỏ, tôi đã nhờ bà mặc quần áo cho búp bê của mình, còn bà trước khi đi ngủ lại đọc cho tôi cuốn "Giới tính thứ hai" của Beauvoir."
Vệ Nhạc như hiểu mà nửa tin nửa ngờ: "Đây là bạn của của chị Minh Minh đưa cho em."
Điều này nhắc nhở Trần Tê, cô hỏi: "Ngươi chơi cùng bạn bè của mẹ ta như thế nào cũng...!Đừng sợ, đừng sợ! Ta không phải nói bọn họ sẽ cùng ngươi thân thiết! Tối hôm qua ngươi đi đâu?"
"Ta xem họ chơi bài ở nhà cô giáo Triệu.
Trong nhà bà ấy có một túi xách hình con mèo rất đẹp, mắt xanh lục!"
"Đó là mèo Ragdoll..
Quên đi, túi thì túi."
"Cô giáo Triệu" mà Vệ Nhạc nhắc đến tên là người mà Trần Tê có ấn tượng, bà cũng đến từ Bắc Kinh, là vợ thứ ba của một doanh nhân giàu có nổi tiếng.
thích nghiên cứu chế độ dinh dưỡng, tổ chức vài buổi tọa đàm dưỡng dưỡng sinh, cho nên người khác gọi bà một tiếng "cô giáo".
Khi bà ở Bắc Kinh có quen biết với Tống nữ sĩ, sau mùa đông đó, bà cũng thích chạy đến biệt thự của bà Tống ở Tam Á.
Tống nữ sĩ không quá xem trọng bà, không chịu nổi thủ đoạn giao tiếp cao siêu của "cô giáo Triệu" này, rảnh rỗi cũng sẽ uống trà với bà ấy.
"Thì ra là bà ấy...!" Trần Tê lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, nhưng cảm giác kỳ lạ cũng không hoàn toàn biến mất.
Triệu lão sư này nhân duyên không phải quá giống, những người mà bà ấy kết bạn trước đây không phải người giàu thì cũng quyền quý, bà quen mai mối với người khác, không ngờ Vệ Nhạc tâm trí non nớt cũng có thể lọt vào mắt xanh của bà ấy.
Chẳng lẽ bà ta muốn gì đó từ Tống nữ sĩ?
"Ngươi có thường đến nhà của cô giáo Triệu qua đêm không?"
"Hmm! Bọn họ đối xử với ta rất tốt, cho ta búp bê và rất nhiều đồ ăn ngon..."
Trần Tê muốn hỏi " bọn họ" còn có ai, và Ada, người vừa mới thức dậy đã đến tham gia cuộc vui.
Ada nhìn Vệ Nhạc từ trên xuống dưới và thốt lên: "Chà...!Nhạc Nhạc, cô có phải là linh hồn búp bê không? Trông cô giống những con búp bê trên đầu giường quá!"
"Ta có thể nói chuyện, nhưng búp bê thì không!"
Lời nói của Ada đã đánh trúng điểm, Vệ Nhạc thực sự đã thay đổi rất nhiều.
Bà Tống tìm được người chữa khỏi bệnh viêm mũi