Khi Tống nữ sĩ tản bộ về đến nhà, Trần Tê đã ngồi trước bàn trang điểm trong phòng ngủ của bà được một lúc.
Ada đi đi lại lại gần hành lang, lo lắng như kiến trên chảo nóng.
Hai mẹ con không dễ đối phó, một khi tức giận không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Cửa phòng ngủ chính còn chưa đóng, Ada không dám đi vào tìm hiểu.
Cô ngăn Vệ Nhạc, người đang định hỏi bà Tống liệu cô ấy có thể ăn trứng ốp la cho bữa sáng không, và cô đã không nghe thấy cuộc tranh cãi nảy lửa nào như dự kiến khi đứng ở cửa.
Hai mẹ con nói chuyện, nói chung là kiềm chế.
Đúng vậy, sắc mặt của Trần Tê vừa rồi cực kỳ khó coi nhưng khi cô tức giận nhất lại rất biết điều.
Vệ Nhạc bị động tác im lặng của Ada kích thích, bịt chặt miệng lại, giống như một con thỏ nhỏ ngồi xổm ngoài cửa, lặng lẽ vểnh tai lên.
Sau đó họ nghe thấy cuộc trò chuyện trong phòng.
Người đột nhiên tăng âm lượng là Trần Tê, cô đang hỏi: "Mẹ thực sự nghĩ như vậy sao? Cô ấy là người đã trưởng thành như thế nào? Mẹ xác định cô ấy cảm thấy không thoải mái thì thể dừng lại bất cứ lúc nào sao?"
"Bọn họ đang nói gì thế?"
Ada không có thời gian để trả lời Vệ Nhạc, Trần Tê đã lao ra từ phía sau phòng ngủ, tóm lấy Vệ Nhạc và đi xuống lầu.
"Dừng lại! Con muốn làm gì?" Giọng bà Tống từ phía sau vang lên.
Ada chạy theo hai người: "Chị Tê, chị đưa Nhạc Nhạc đi đâu vậy?"
Trần Tê không đi đâu cả, cô chỉ đưa Vệ Nhạc đến sân dưới lầu.
Dì giúp việc đang phản ảnh sự cố của đèn đường ở cửa với chú quản lý tài sản trong khu.
"Đúng lúc." Trần Tê gật đầu và nói với Vệ Nhạc, "Cởi quần áo ra."
Giọng điệu của cô bình tĩnh và lạnh lùng, như thể đang miểu tả một chiếc lá từ trên cây rơi xuống.
"Nhưng Gia Gia nói không được ởi bên ngoài cởi quần áo, những người khác nhìn thấy rất xấu hổ." Vệ Nhạc hoang mang nói.
Trần Tê tự mình sờ soạng khắp nơi nhưng không tìm thấy thứ gì có thể thu hút Vệ Nhạc, vì vậy cô ném ra một tấm séc trắng: "Nhạc Nhạc ngoan, cởi ra thì chị Tê Tê sẽ mua cho em một con búp bê lớn, lớn hơn tất cả những con búp bê trong phòng của em, tất cả đều đẹp!"
Vệ Nhạc nắm lấy vạt áo không dám nhúc nhích, trong mắt hiện lên vẻ khát khao.
"Chị Tê, có người đang nhìn!" Ada sợ Vệ Nhạc thực sự sẽ làm điều gì đó không phù hợp, vì vậy vừa kéo tay áo của Trần Tê, vừa nói với ông chú quản lý tài sản đang sững sờ, "Ngài đi chỗ khác trước đi......Đi thôi, đi, nhìn cái gì mà nhìn?"
"Không có việc gì, chị bảo em cởi thì em cởi đi.
Chị Tê Tê còn có rất nhiều dây chuyền đẹp, chỉ cần em ngoan ngoãn, chị sẽ tặng cho em hết..."
"Thật ư?"
Vệ Nhạc vui vẻ cởi cúc áo đầu tiên.
"Mẹ tôi ơi!" Ada che mắt.
Chỉ có một nửa bộ ngực trắng như tuyết của Vệ Nhạc lộ ra, Trần Tê đã ấn tay cô xuống.
Cuối cùng, chú quản lý tài sản đã rời đi với đôi mắt lạnh như dao của Trần Tê, và dì giúp việc cũng nhanh như chớp quay trở lại nhà.
"Cô ấy trở thành chủ nhân của chính mình như này sao?" Trần Tê ngẩng đầu.
Khi đó Ada mới phát hiện bà Tống đang đứng trên ban công phòng ngủ, lặng lẽ quan sát cảnh tượng này.
Bà không nói gì, trên mặt cũng không có biểu cảm gì thêm.
Cây xanh rực rỡ trong sân khiến bà thêm cao ngạo và tiểu tụy.
"Ngươi xem Nhạc Nhạc trông thật tuyệt! Vẻ ngoài này là tất cả những gì cô ấy có.
Ngươi bám lấy cô ấy và tự cho rằng mình đang bảo vệ cô ấy, nhưng cô ấy chỉ có thể già đi từng ngày với vẻ ngoài này! Ta không làm bất cứ chuyện gì tổn thương cô ấy, cũng không có khả năng canh giữ cô ấy 24 giờ một ngày, ta chỉ khiến cô ấy trở nên giống người hơn, ngươi hỏi cô ấy đi, cô ấy có hạnh phúc hơn trước không?"
Trần Tây tức giận đến tốt đỉnh: "Hạnh phúc chó má gì! Cô ấy cái gì cũng không hiểu, những người đàn ông đó giống cô ấy sao? Ngoại trừ mấy con búp bê và mấy đồ trang sức nát kia thì còn có thể cho cô ấy cái gì? Bọn họ! Các người! Đều coi cô ấy như đồ chơi!"
Tống nữ sĩ mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nhàn nhạt: "Trần Tê à Trần Tê, chẳng lẽ ngươi cho rằng hôn nhân và lời hứa hẹn có thể khiến một đứa nhỏ ngốc hạnh phúc hơn búp bê và dây chuyền - và ngươi sống hạnh phúc hơn cô ấy?"
"Không cần dùng lời ngụy biện của mẹ để tẩy não con.
Sai là sai, đúng là đúng! Có dám thề với Trời rằng mẹ không đổi Nhạc Nhạc lấy bất kỳ lợi ích nào không!"
"Ta không dám.
Sấm sét không có mắt, ta sợ ông trời trừng phạt ta không cẩn thận đánh trúng bảo bối trong lòng ta."
"Mẹ nói cái gì?"
"Con yêu, nếu trong mắt con mẹ đã trở thành loại người như vậy rồi, vậy sao con không nghĩ lại đi, mẹ có ngày nay, không chắc có ngày mai, nếu mẹ đem bán nó, chẳng lẽ là vì chính bản thân mình? Không phải trở ngại nào cũng dễ vượt qua như vậy."
Tâm trí trong đầu Trần Tê như tuyết tan thành nước, gột rửa tất cả những gì dư thừa, chỉ còn lại những lời phương tiện truyền thông vô đạo đức nói xấu mẹ cô và những gì đạo diễn Lê Dương đã nói - "Ngươi không nghĩ ra, chẳng qua không ăn những thứ ghê tởm, hoặc chính là có người đã thay ngươi ăn!"
Là thật vậy sao? Cô chưa từng nghĩ nhiều về chuyện này, cô chỉ đi về phía trước, cho rằng mình đang vượt qua chông gai, nhưng cô chưa bao giờ nhìn thấy rác rưởi dưới chân mình, nếu ngửi thấy mùi lạ, đều là do người khác hắt nước bẩn vào mình - thật ra thì ai bẩn hơn ai chứ?
Họ thậm chí còn không bằng Vưu Thanh Phân, Vưu Thanh Phân sống trong một ổ chứa gái mại dâm và khách hàng cùng không bán Vệ Nhạc.
Cô lớn lên trong một ao phân còn muốn chứng minh mình lớn lên là một con giòi khác.
"Mẹ, mẹ đã làm cái gì?" Trần Tê lộ ra chưa từng có hoang mang cùng mềm yếu, mặc kệ người trên lầu có thể nghe được mình đang lầm bầm hay không..
"Khi nào thì mới có thể ăn bánh?" Vệ Nhạc rụt rè hỏi.
Bụng cô cồn cào vì đói.
"Dì đã làm cho em rồi, đi thôi!" Tống phu nhân còn chưa nói xong, Vệ Nhạc đã vui vẻ nhảy vào bếp.
"Đừng suy nghĩ nhiều.
Cô ấy vẫn tốt.
Cô ấy đã mất gì đâu?"
"Con không biết." Trần Tê nói: "Làm sao mẹ không hỏi xem, con sẽ mất cái gì?"
Hai mươi phút sau, Trần Tê thu dọn đồ đạc của cô và Vệ Nhạc ra cửa, lúc này cô không còn thời gian để lo lắng mình có vé máy bay quay về Bắc Kinh hay không.
Vệ Nhạc nghĩ rằng chị Tê Tê sẽ đưa cô đi chơi.
Nhưng cô không muốn ra ngoài cho đến khi ăn xong món trứng tráng, vì vậy cô đã khóc náo loạn một lúc, lúc bị Trần Tê hét lên thì run lên vì