Nguyễn Yên mơ thấy một giấc mộng.
Trong mộng cô có thể nhìn thấy hoa cỏ cây cối, cảnh đẹp thế gian, còn có gương mặt tươi cười của mình.
Đột nhiên trước mắt cô càng ngày càng mờ, thân thể rơi xuống, cô muốn giãy giụa nhưng lại càng rơi xuống sâu hơn.
. . .
Buổi chiều, ánh nắng nóng rực.
Cuối cùng Nguyễn Yên cũng tỉnh lại từ trong mộng.
Trong lúc ý thức chưa tỉnh tầm mắt mờ tối, mùi tinh dầu thơm nhàn nhạt của quả sung tây bay tới, cô cảm thấy hình như mình đang nằm trên một cái giường mềm mại, vô cùng xa lạ.
Cô ngồi dậy, mò mẫm quần áo trên người, trên người cô vậy mà đang mặc một bộ đồ ngủ.
Cô nhớ tối qua trước khi mất đi ý thức, có một người đàn ông đã đi tới trước mặt cô và gọi tên của cô.
Sau đó cô đã ngất đi rồi bị mang đến nơi này sao?
Trong chốc lát, những suy đoán kinh khủng lướt qua trong tâm trí cô, Nguyễn Yên hoảng hốt lo sợ, vén chăn lên muốn đi tìm điện thoại của mình.
Từ cửa đi vào, nữ giúp việc thấy vậy thì lập tức tiến lên ngăn cản: "Nguyễn tiểu thư, cô vừa hạ sốt, trước tiên cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi ạ."
Nguyễn Yên càng thêm hoảng loạn: "Các người là ai. . ."
"Nguyễn tiểu thư, trước tiên cô đừng sợ. . ."
Lúc này một giọng nam trầm thấp đột nhiên truyền đến từ phía cửa: "Tỉnh rồi sao?"
Nữ giúp việc rối rít gật đầu, lui sang một bên.
Nguyễn Yên nghe tiếng, mấy giây sau mới nhận ra anh chính là người đàn ông cô đã nhìn thấy sau cùng vào tối hôm qua.
Nhưng cô không có chút ấn tượng nào về anh. . . Sao anh lại biết tên cô được?
Chu Mạnh Ngôn nhìn hốc mắt cô ửng đỏ, giống như một con thỏ nhỏ đang hoảng sợ vậy, một lát sau anh mới mở điện thoại, cất bước tiến vào.
Nguyễn Yên cảm nhận được anh đi tới bên cạnh, cô siết chặt chăn, xê dịch thân thể về phía đầu giường rồi co lại một góc: "Các người rốt cuộc là ai. . ."
Trong lòng cô vừa lướt qua trăm ngàn loại khả năng, ai ngờ lúc này một thứ đồ lạnh băng đột nhiên dán vào tai cô.
"Nghe điện thoại trước đi."
Người đàn ông cất giọng dịu dàng.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đầu dây bên kia điện thoại đã truyền đến một giọng nói: "A lô, Yên Yên, là cháu sao?"
Vậy mà cô lại nghe thấy giọng nói của Trần Dung Dư.
"A lô. . . Cậu nh ỏ ạ?"
"Yên Yên cháu tỉnh rồi sao? Cảm thấy khá hơn chút nào chưa? Chỉ trách cậu tối hôm qua đúng lúc bận rộn nên không nhìn điện thoại, cũng may Chu Mạnh Ngôn nhận ra cháu."
Chu Mạnh Ngôn?!
Cái tên này sao nghe quen tai vậy nhỉ?
"Người để cháu nhận điện thoại là một người bạn của cậu, ngày hôm qua mới trở về nước, cậu sẽ bảo cậu ấy nhân tiện chăm sóc cháu một chút, bây giờ cháu cứ yên tâm ở nhà cậu ấy trước đã nhé."
Cô nghe được câu "về nước" thì đột nhiên nhớ lại.
Đây không phải là đối tượng mà Nguyễn Linh định liên hôn hay sao?
"Yên Yên, cháu không cần phải lo lắng những chuyện khác, vấn đề đôi mắt cậu cũng sẽ nghĩ cách, bây giờ cháu đừng nghĩ gì cả, nhà họ Nguyễn bên kia chúng ta cũng chẳng thèm trở về. . ."
Cô nghe đầu bên kia nói một tràng, lòng mới yên ổn lại, cuối cùng cô ngược lại trấn an cậu: "Cậu nh ỏ, cậu đừng lo lắng cho cháu, cháu không sao đâu."
Trần Dung Dư nghe thấy cô vẫn kiên cường hiểu chuyện như cũ, lòng đau xót lại bất đắc dĩ.
Sau cùng Nguyễn Yên đưa điện thoại ra, người đàn ông nhận lấy, không biết Trần Dung Dư nói thêm điều gì, anh chỉ nghe được người bên cạnh nói: "Vâng, cháu biết rồi ạ."
Sau khi điện thoại bị ngắt, Chu Mạnh Ngôn cúi người cầm cái điện thoại trên tủ đầu giường lên, rút dây sạc ra sau đó đặt vào tay cô: "Tối qua cô lên cơn sốt rồi ngất đi cho nên tôi đưa cô thẳng về đây."
"Quần áo trên người cô là do nữ giúp việc thay, cũng là do mấy cô ấy chăm sóc cô."
Anh dùng giọng đạm mạc nói ra lời giải thích, xóa đi toàn bộ nghi ngờ trong lòng cô, nhớ tới phản ứng vừa rồi của mình, gò má cô ửng đỏ, xấu hổ nói: "Xin lỗi Chu tiên sinh, vừa rồi tôi hiểu lầm. . ."
Cô quả thật không nghĩ tới tình huống sẽ là như vậy.
"Hiện tại thân thể vẫn còn không thoải mái sao?"
Cô lắc đầu.
Anh nhìn thời gian sau đó nói: "Bây giờ, dưới lầu đang chuẩn bị bữa trưa cho cô, cô muốn dùng bữa trước hay tắm trước đều được, người giúp việc sẽ giúp cô."
"Được, cảm ơn. . ."
Người đàn ông không nói gì nữa mà rời đi.
Nguyễn Yên chọn tắm trước thế nên cô được người giúp việc dẫn đến phòng tắm.
Trong phòng tắm tràn ngập hương cam, áo choàng tắm và quần áo thay sau khi tắm đã chuẩn bị xong và xếp ở một bên, cô chậm rãi ngồi vào bồn tắm, nước ấm ngập tràn thân thể.
Bài nhạc nhẹ thư giãn phát bên tai, người giúp việc rất hiểu ý đặt tất cả những thứ cần dùng bên tay cô.
Ở nơi xa lạ này, cô lại cảm nhận được sự an tâm, còn nhà họ Nguyễn nơi cô sống từ khi biết nói đến bây giờ lại giống như một cơn ác mộng vậy.
Thật là một điều đáng mỉa mai.
Cô nhắm hai mắt, nhớ tới chuyện cũ.
Lúc cô còn rất nhỏ, mẹ ruột của cô và ba Nguyễn Vân Sơn đã ly hôn, quyền nuôi dưỡng cô vốn thuộc về mẹ nhưng bởi vì mẹ bất ngờ bị ung thư, nhanh chóng qua đời nên cô lại được ba đón về nhà họ Nguyễn.
Khi đó Nguyễn Vân Sơn đã cưới Phùng Trang, một năm sau sinh ra Nguyễn Linh.
Sự xuất hiện của Nguyễn Yên khiến Phùng Trang khó chịu trong lòng, sợ cô chia đi tình yêu của chồng đối với mình và con gái nhỏ, sau khi nháo loạn nhiều lần, Nguyễn Vân Sơn đã đáp ứng chờ sau khi Nguyễn Yên tốt nghiệp đại học sẽ khiến cô rời khỏi nhà họ Nguyễn.
Bởi vì từ nhỏ thân thể của Nguyễn Yên đã không được khoẻ cho lắm, Nguyễn Vân Sơn thương cô hơn vì vậy ngoài mặt Phùng Trang vờ như thương yêu con gái lớn, đối xử với Nguyễn Linh rất nghiêm khắc, Nguyễn Linh cũng tự nhiên bắt đầu ghét người chị gái này.
Mà Nguyễn Yên lại chẳng hay biết gì, còn cảm thấy mình đang sống trong một gia đình hạnh phúc, có một mẹ kế rất thương cô.
Mười mấy năm trôi qua, ngay vào lúc Phùng Trang sắp mềm lòng định thật sự tiếp nhận đứa con gái lớn này, bà ta lại đột nhiên phát hiện ra Nguyễn Vân Sơn giấu bà đưa cho Nguyễn Yên rất nhiều tài sản, cho dù cô có rời khỏi nhà họ Nguyễn thì cũng không lo về sinh hoạt.
Phùng Trang biết chồng bà vẫn thiên vị Nguyễn Yên nhiều năm như vậy, cộng thêm việc này đụng chạm đến lợi ích của bà ta và Nguyễn Linh nên cực kỳ tức giận.
Lòng bà ta cũng không chứa nổi Nguyễn Yên nữa.
Nguyễn Yên sắp bước vào năm tư đại học, cô vốn cho rằng cuộc sống vẫn sẽ bình yên như vậy, cho đến khi xảy ra tai nạn xe vào một tháng kia.
Xe xảy ra sự cố trên con đường núi quanh co, cô và ba đều ngồi ở ghế sau, tài xế mất tại chỗ, ba thì trở thành người thực vật còn cô thì lại bị mù ngoài ý muốn.
Cô cho rằng mình sẽ được người nhà quan tâm, ai ngờ thứ cô đợi được chính là bộ mặt giả dối được che đậy kín đáo của Phùng Trang.
Người cô gọi là mẹ suốt hai mươi ba năm qua lại là người hận cô tận xương.
Cô vẫn nhớ những lời mà Phùng Trang nói với những người khác bên ngoài phòng bệnh: "Nó mù không phải đáng đời sao, hút máu nhà họ Nguyễn nhiều năm như vậy, đây chính là báo ứng."
Nhà họ Nguyễn có ba người con, Nguyễn Vân Sơn đứng thứ hai,