Thế nhưng ngay sau đó bọn họ đã thấy rõ mặt người đàn ông đi ra trước... Người này không phải Chu Mạnh Ngôn!
Tất cả mọi người đều ngẩn cả người.
Người đàn ông đi tới trước mặt mọi người, nhìn về phía Phùng Trang, khẽ mỉm cười: “Xin chào Phùng phu nhân, tôi là trợ lý của Chu tổng.”
“Trợ lý?”
“Xin lỗi, tối nay Chu tổng có việc, không thể tới tham gia tiệc sinh nhật của con gái của quý phu nhân.” Hắn đưa một hộp quà lên: “Đây là quà tặng cho con gái quý phu nhân, ngài ấy dặn tôi cố ý đưa tới để bù đắp chỗ không phải.”
Mọi người xôn xao.
Người nhà Nguyễn gia nghe thấy như vậy thì sắc mặt đột nhiên biến đổi.
Gương mặt của Phùng Trang sượng lại mấy giây, nhận lấy hộp quà, cười nói: “Không sao, Chu tiên sinh vừa về nước công việc bề bộn, chúng tôi hiểu mà, giúp tôi chuyển lời cảm ơn ngài ấy, có rảnh rỗi mời ngài ấy tới nhà làm khách.”
Nguyễn Ô Trình chìa tay ra, cười nói mấy câu khách sáo như cũ, còn Nguyễn Linh dịu dàng uyển chuyển nói lời cảm ơn.
Sau khi chiếc Bentley rời đi, người nhà họ Nguyễn đứng yên tại chỗ giống như bị hút hết hồn phách vậy.
“Đây, đây là chuyện gì vậy.” Phùng Trang thất vọng, “Trước đó rõ ràng đã đáp ứng xong cả rồi mà!”
Sắc mặt Nguyễn Ô Trình tối sầm, trở vào trong phòng tiệc.
“Thật sự có chuyện liên hôn này sao? Chu Mạnh Ngôn cũng không nói đây...”
“Tình hình này có chỗ nào giống như tình đầu ý hợp đâu...”
Nguyễn Linh nghe lời nghị luận của những người xung quanh, cảm thấy trong lòng dâng lên nỗi nhục nhã to lớn.
Một giây trước cô ta còn kiêu ngạo nói với người khác là Chu Mạnh Ngôn sẽ vì cô ta mà tới.
Một giây sau đã bị vả mặt.
Phùng Trang an ủi: “Không sao đâu Linh Linh, có thể là người ta quá bận thôi...”
Mắt Nguyễn Linh ửng đỏ, trừng Phùng Trang: “Đều tại mẹ, xấu hổ chết đi được!”
Cô ta hất tay mẹ mình ra rồi đi lên lầu.
...
Hơn bảy giờ tối Nguyễn Yên ở trong phòng nghe sách xong, cảm thấy có chút đói bụng.
Mười lăm phút trước người giúp việc đã báo với cô là buổi tối đã được nấu xong rồi, cô lấy tai nghe ra, xuống giường rồi đi ra ngoài.
Cô mò mẫm đến cửa, sau khi mở cửa thì đi ra.
Vốn dĩ có thể gọi người giúp việc nhưng cô lại nghĩ mình đang ở nhà người ta, tốt hơn hết là đừng làm phiền người khác quá nhiều.
Bên ngoài rất yên tĩnh, vị Chu tiên sinh kia chắc là không có ở nhà.
Tối nay là sinh nhật của Nguyễn Linh, theo như lời của người nhà họ Nguyễn thì giờ phút này thì chắc là anh đang ở buổi tiệc.
Sở dĩ Nguyễn Yên biết Chu Mạnh Ngôn là do khoảng thời gian này cô thường xuyên nghe thấy Phùng Trang và Nguyễn Linh nhắc đến cái tên đó với sự ái mộ và kính trọng khi ở nhà.
Hôm nay cô chỉ nói với anh mấy câu nhưng cũng có thể cảm nhận được anh chính là một người đàn ông như vậy, một người đàn ông thành thục và thận trọng, lòng dạ tương đối thâm sâu, mặc dù không nhìn thấy dáng vẻ của anh nhưng cô có thể nhận ra loại khí thế của người ở trên cao chỉ qua vài câu nói của anh.
Không hiểu sao lại khiến lòng người ta mang theo mấy phần kiêng dè.
Chỉ là...chuyện này cũng không liên quan gì đến cô.
Nguyễn Yên không nghĩ nhiều nữa, tay trái vịn vào một mặt của bức tường nhám, chân nhẹ nhàng bước xuống cầu thang.
Phòng bếp lầu dưới truyền đến âm thanh nấu nướng.
Cô bước xuống, nào ngờ có một người đàn ông đi ra từ phòng họp cạnh cầu thang.
Chu Mạnh Ngôn vừa mới kết thúc cuộc gọi video quốc tế, đi ra ngoài chuẩn bị ăn cơm, vừa xoay đầu thì anh lập tức nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn trên cầu thang.
Anh yên lặng nhìn cô.
Nguyễn Yên bước xuống cầu thang nhưng lại không biết bậc cuối cùng được thiết kế đặc biệt, là một bậc bị chạm rỗng.
Sau khi đã làm quen, cô dần dần thả lỏng, chân vẫn bước xuống một khoảng cách bằng với lúc trước, lúc này tay phải đang đỡ không khí của cô lại bị nắm chặt.
Trong nháy mắt bàn chân bước vào khoảng không đã đứng vững vàng trên mặt đất, thân thể cô vô thức nghiêng về phía trước hướng cánh tay phải đang bị kéo, lập tức đụng vào một khuôn ngực rắn chắc.
Đồng thời một luồng hơi thở đàn ông thành thục tập kích vào gương mặt, mũi cô lại ngửi thấy mùi hương tuyết tùng êm dịu lần nữa, cực kỳ quen thuộc.
Chu Mạnh Ngôn! ?
Trong cơn choáng váng, giọng nói trầm thấp của người đàn ông thực sự truyền xuống từ đỉnh đầu cô:
“Cẩn thận một chút.”
Sau khi dứt lời người đàn ông buông tay rồi lùi đến một khoảng cách thích hợp, vành tai Nguyễn Yên ửng đỏ: “Cảm ơn.”
“Sau này để cho người giúp việc giúp cô, cô không quen thuộc nơi này.”
Cô khẽ gật đầu.
“Đã ăn tối chưa?”
“Chưa...”
Anh cất bước đi về phía trước, giọng nói rất nhạt: “Vậy qua đây ăn chung đi.”
Cô sững sốt một chút, chưa biết nên phản ứng làm sao thì đã nghe thấy tiếng người giúp việc đến đỡ mình.
“Cảm ơn...” Cô vội vàng nói cảm ơn.
Nguyễn Yên đi theo sau lưng Chu Mạnh Ngôn, trong lòng thoáng nghi ngờ...
Sao anh lại ở nhà nhỉ?
Chẳng lẽ tối nay anh không đến tham gia sinh nhật của Nguyễn Linh sao?
Đến phòng ăn, Nguyễn Yên được sắp xếp ngồi vào chỗ đối diện Chu Mạnh Ngôn, trên cái khay trước mặt cô có bày một phần cơm Tây tinh xảo, cân nhắc đến việc cô không nhìn thấy, người giúp việc đã cắt sẵn bò bít tết, tiếp đó là một phần mì ý với cà chua và thịt xông khói.
“Cảm ơn.” Cô không được tự nhiên nói lời cảm ơn lần nữa.
Chu Mạnh Ngôn ngẩng đầu nhìn cô một cái.
Nguyễn Yên cúi đầu, từ từ cầm nĩa lên, khẽ đụng vào thức ăn trong khay, không dám phát ra một tiếng động nào.
Đây là lần đầu tiên cô dùng cơm ở nhà của một người lạ chưa từng gặp, hơn nữa còn ngối đối diện người đàn ông luôn được tôn sùng trong miệng người khác.
Sao có thể không căng thẳng...
Cô thả nhẹ hô hấp, đặt lực chú ý tập trung vào thức ăn, vài giây sau cô lặng lẽ đẩy hết phần bò bít tết sang một bên, sau đó mới xúc mỳ ý cho vào miệng.
Không hiểu sao cô đã không quen với việc ăn thịt bò từ khi còn nhỏ, bởi vì không thích cái loại thịt có mùi tanh đó, hơn nữa cô không nhìn thấy, ăn mì sẽ dễ dàng hơn một chút.
Vị của mì rất ngon, chẳng qua là số lượng không nhiều, thêm vào đó buổi trưa cô ăn ít, giờ phút này căn bản không lắp đầy được bụng cô...
Bên trong phòng ăn rất yên tĩnh, cô ngại mở miệng, chỉ có thể húp một ít súp bắp.
Lúc người đàn ông ngồi đối diện ngước mắt nhìn cô, anh lập tức phát hiện đ ĩa mì ý trước mặt cô đã không còn, mà bò bít tết lại dường như không được đụng đến.
Anh tiếp tục cúi đầu ăn bò bít tết.
Một lát sau cô dùng đầu ngón tay lần mò bên cạnh, khi cô chạm vào được ly nước, rốt cuộc cũng nghe được người đàn ông nói chuyện:
“Vì tai nạn giao thông mới dẫn tới bị mù sao?”
Cô ngẩn ra một chút rồi vội vàng trả lời: “...Đúng vậy.”
Sau tai nạn giao thông, máu tụ ở mắt tràn vào dây thần kinh dẫn đến việc tắc nghẽn và gây tổn thương nhẹ, bác sĩ nói chỉ có thể điều dưỡng từ từ, cũng chẳng biết lúc nào mắt mới có thể sáng lại.
Chu Mạnh Ngôn nghe cô nói xong, nhấp ngụm rượu vang, vẻ mặt nhàn nhạt: “Vậy thì cô hãy làm quen trước đi.”
Một tháng trở lại đây cô quả thật cũng đã bắt đầu từ từ đón nhận sự thật mình bị mù.
“Vâng.”
“Lúc chiều cậu của cô có gọi cho tôi, chuyện tựu trường tôi cũng đã nói với trường học rồi, cô cứ nghỉ một học kỳ trước đã.”
Nguyễn Yên học ngành tài chính, nếu cô thật sự đi học như vậy, bản thân bất tiện, cũng sẽ gây thêm phiền toái cho người khác.
Cô nghĩ đến điều gì đó, “Vậy cậu n hỏ có nói tiếp theo tôi...”
Giọng của cô nhỏ dần, Chu Mạnh Ngôn: “Cái gì?”
“Không...”
Thật ra thì cô muốn hỏi mấy ngày nữa cô sẽ ở đâu, rốt cuộc thì cô cũng không thể cứ ở nhà Chu Mạnh Ngôn mãi được, hơn nữa nếu như anh liên hôn với Nguyễn Linh, về tình về lý cô đều phải rời khỏi chỗ này.
Nhưng cô lại nghĩ hỏi Chu Mạnh Ngôn như vậy không được thích hợp cho lắm, vẫn nên chọn lúc không có ai thì hỏi cậu nh ỏ thôi.
Anh nhìn biểu tình của cô, dường như đoán được điều gì đó, hồi lâu sau mới chậm rãi nói:
“Trước hết không cần nghĩ đến những thứ khác.”
Cô ngẩn ra, chỉ đành gật đầu.
...
Hai ngày sau cuối tuần, vào buổi sáng trợ lý Giang Thừa đến biệt thự của Chu Mạnh Ngôn.
Sau khi đi vào huyền quan, người giúp việc đã dẫn hắn tới thư phòng lầu hai, gõ cửa rồi đi vào, hắn lập tức nhìn thấy người đang ngồi trước bàn đọc sách, cửa sổ sát đất bên cạnh có tầm nhìn sáng sủa hướng ra cảnh sông nước của Lâm Thành. Giang Thừa tiến lên, lấy văn kiện trong túi ra rồi đưa lên: “Chu tổng, đây là tài liệu ngài cần.”
Chu Mạnh Ngôn thấy cái tên phía trên là “Nguyễn Yên” thì đặt sang một bên.
“Ngồi đi.”
Giang Thừa: “Đêm đó tôi đi tặng lễ vật cho nhà họ Nguyễn, bọn họ không thấy ngài...rất thất vọng.”
Người đàn ông nhìn biểu đồ đường K của thị trường chứng khoán trong máy vi tính, thần sắc lười biếng nhàn hạ: “Đoán chừng người thất vọng không chỉ có bọn họ.”
“Vốn dĩ lần về nước này ngài đã rất khiêm tốn, ngược lại nhà họ Nguyễn lại giúp ngài tuyên truyền rầm rộ một phen.”
“Nguyễn Ô Trình có dã tâm nhưng không có năng lực, chỉ dựa vào bản thân đương nhiên sẽ không gánh vác nổi.”
“Cho nên bây giờ mọi người đều đang nhìn xem ngài có muốn đưa tay ra hay không?” Giang Thừa nói, “Tối hôm qua nhà họ Nguyễn lại gọi cho tôi, nói là cần bàn bạc chuyện liên hôn, bọn họ cũng đã nói ra những thứ sẽ cho rồi... là cổ phần trong tay Nguyễn Ô Trình và Phùng Trang, mỗi người 5%, cộng với vị trí thành viên hội đồng quản trị.”
Chu Mạnh Ngôn cười: “Nhà họ Nguyễn đúng là dốc hết vốn liếng.”
Giang Thừa gật đầu: “Trừ Phạn Mộ Ni, bọn họ sẽ không tìm được doanh nghiệp tư nhân nào tiếp mâm* thích hợp cả, hơn nữa bọn họ rất tự tin cho rằng ngài nhất định sẽ cân nhắc chuyện liên hôn lần này, chẳng qua là có một mặt là vì... bên ngoài vẫn luôn có lời đồn, ngài có ý với Nhị tiểu thư nhà họ Nguyễn.”
*Các doanh nghiệp mua tất cả tài sản của doanh nghiệp khác, chẳng hạn như thiết bị, đồ dùng, hàng hóa, v.v. và tiếp tục hoạt động, được gọi là tiếp mâm. (Wikipedia)
Chu Mạnh Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía Giang Thừa.
Giang Thừa kể lại cách nói bên ngoài về bữa tiệc, bao gồm cả việc người ta