Nghe xong câu nói của đối phương, Lâm Phi Đào chỉ nhếch mép cười nhạt một cái.
Chỉ là em dâu tương lai thôi mà, lấy cái cớ gì mà nhục mà cô trước mặt tất cả hàng nghìn con mắt như vậy chứ?
Cô ta đang coi thường cô chỉ vì cô là một đứa nghèo hèn, bước chân vào trường lớp quý tộc này phụ thuộc vào thành tích suất sắc trong kỳ thi tốt nghiệp sao?
Cũng là con người với nhau, hà cơ gì phải đấu đá, tranh giành nhau từng li từng tí một vậy?
Thật nực cười cơ mà!
Lâm Phi Đào chỉnh lại vạt áo chỉnh tề, khẽ lắc khớp cổ hai cái tạo ra âm thanh tành tạch, ánh mắt lạnh lùng nhìn về đối phương.
"Mặc Ái Diễm, cô đừng nhìn mặt mà bắt hình dong.
Chưa tận mắt chứng kiến vụ việc đừng nên mạnh miệng nói nhiều.
Cẩn thật nghiệp quật không kịp né tránh đâu."
Nói xong Lâm Phi Đào cười khinh miệt đối phương một cái, sau đó định quay người rời đi thì Mặc Ái Diễm lại một lần nữa gây khó dễ.
"Con hồ ly! Mày dám nhìn tao bằng ánh mắt đó?"
Vừa nói cô ta vừa hùng hùng hổ hổ xông đến giật ngược tóc của Lâm Phi Đào.
Nhẫn tâm hơn cô ta còn giật phanh vạt áo của cô sang hai bên, sau đó lột chiếc áo sơ mi ra khỏi người của Lâm Phi Đào, tiện tay quẳng xuống phía dưới tầng.
"Cô!"
Lâm Phi Đào theo phản xạ mà hai tay ôm chặt lấy cơ thể của mình, cố gắng che đi những dấu hôn ám muội mà người đàn ông để lại in hằn trên làn ra trắng mịn của cô.
Ánh mắt của cô không giấu nổi sự căm phẫn, hoà trộn cùng uất ức mà đăm chiêu lườm đối phương.
"Mặc Ái Diễm! Cô thật là quá đáng!"
Cô ta bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng, thanh âm ghê rợn vang vọng một khoảng không gian.
"Quá đáng? Tên của bổn tiểu thư dám để cho một con đê tiện như mày gọi sao?"
Lời nói của Mặc Ái Diễm vừa dứt cũng là lúc Lâm Phi Đào cảm thấy bàn tay ngọc ngà của đối phương hôn lên gò má của mình không trượt một phát nào.
Lâm Phi Đào sững người vài giây, cô đưa tay ôm lấy gò má đau rát, đôi mắt biếc trong phút chốc thay đổi, ánh lên những tia hận thù.
Cô ta dám đánh cô? Đánh chỉ vì cô là người xen ngang vào cuộc hôn nhân liên minh sao?
Dẫu sao thì cô và Lục Cảnh Sâm yêu nhau thật lòng cơ mà, có nhất thiết cô phải chịu đòn gián tiếp như vậy liệu có xứng hay không?
Sau khi chiếc áo sơ mi thoát ly ra khỏi người của Lâm Phi Đào, để lộ ra làn da trắng muốt, đường nét cong sắc sảo, vòng nào ra vòng đấy, cơ múi bụng số một đầy quyến rũ.
Tất cả nam sinh có mặt ở đây đều trơ mắt kinh ngạc nhìn không chớp mắt, có một vài anh chàng nhìn đăm chiêu muốn rơi cái cằm, muốn chảy nước miếng trước dáng người ngon lành của Lâm Phi Đào.
Trên người cô lúc này chỉ tồn tại chiếc áo bra sợi thanh mảnh, không thể che dấu đi những vết hôn mờ ám kia.
Mặc Ái Diễm càng nhìn trong lòng càng thêm phần đố kỵ: "Ha, Lâm Phi Đào, mày còn dám chối cãi."
Cẩm Tú Ngôn đứng bên cạnh không khỏi suýt xoa, điệu bộ khinh bỉ cũng không kém: "Không ngờ tân hoa khôi của trường lại có sở thích truỵ lạc đến như vậy."
Cô ta không hiểu vì sao, một con nhỏ nhà quê đột lốt vịt bầu xấu xí lại có số hưởng đến như vậy.
Bảo sao chàng trai mà Cẩm Tú Ngôn đem lòng yêu đương phương lại quan tâm đến Lâm Phi Đào, ánh nhìn trìu mến dành cho cô dù chỉ một giây cũng không rời.
"Cô dám leo lên giường của anh rể của tôi, giờ còn dám mạnh miệng sao?"
Mặc Ái Diễm thay chị gái mình gây khó dễ với Lâm Phi Đào.
Cô ta căm phẫn đến nỗi liên tục nhục mạ cô trước mặt mọi người, túm mái tóc đen mượt của cô không ngừng giật nên giật xuống.
Con lắc lò xo đã chịu đến đểu cực hạn, bắt đầu phản tác dụng.
Lâm Phi Đào nhíu mày một cái, đưa tay lên vặn ngược cổ tay của cô ta đang túm lấy tóc của cô ra.
Sau khi gỡ tay ra khỏi tóc mình, Lâm Phi Đào trực tiếp tặng cho cô ta một cái bạt tai, ngay sau đó đẩy người cô ta về phía hành lang.
Lưng của Mặc Ái Diễm đập vào lan can, cô ta nhíu mày vì đau đớn.
Bản tính sạch sẽ tiểu thư của cô ta lại bộc phát, toan tính ăn vạ thì đột nhiên bị bàn tay của Lâm Phi Đào tóm lấy cổ, ép nửa thân trên của cô ta ngửa về phía sau lan can.
Mặc Ái Diễm sợ hãi đến đổ mồ hôi hột, ánh mắt liếc nhìn về phía dưới đất.
Từ trên tầng bảy nhìn xuống, vạn vật trở nên bé nhỏ.
Nếu như chẳng may rơi từ độ cao này xuống dưới nhẹ thì trấn thương sọ não, nặng thì thịt nát xương tan.
"Lâm...!Lâm...!Lâm Phi Đào! Mày...!mày dám..."
Đến giờ phút này Mặc Ái Diễm vẫn không quên bản tính tiểu thư của mình, vẫn bày bộ dạng cao ngạo mà chất vấn với cô.
Lâm Phi Đào nghe vậy chỉ biết nhếch môi để một nụ cười khinh bỉ, giọng nói đanh thép thoát ra khỏi cuống họng.
"Nhị tiểu thư, đến giờ phút này cô vẫn còn mạnh miệng sao?"
Cô tự nhủ bản thân mình thật mạnh mẽ, có như vậy đối phương không thể tìm ra điểm yếu thế của cô để mà bắt nạt cô.
Ngày trước bọn họ bắt nạt cô chỉ vì cô mang cái mác nhỏ xấu xí, giờ cái mác đã gỡ bỏ xuống thì tội gì cô phải nhẫn nhục chịu đựng miệng lưỡi thế gian, những lời bàn tán không đúng sự thật, xúc phạm đến quyền riêng tư của cô.
"Mày...!mày...!buông tao ra..."
Mặc Ái Diễm càng