Tiết học đầu tiên của tuần mới diễn ra suôn sẻ.
Sau khi cái mác nhỏ xấu xí quê mùa được tháo gỡ xuống, Lâm Phi Đào không bị kì thị như lần trước nữa mà thay vào đó mọi người nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ chứa đựng sự ngưỡng mộ.
Lâm Phi Đào cảm thấy đầu mình hơi choáng.
Cô đứng dậy rời khỏi chỗ ngoài định bụng đến nhà vệ sinh để rửa mặt.
Tiết giải lao kéo dài mười phút.
Sinh viên các lớp đều đứng ở hành lang mà trò chuyện bà tám.
Lâm Phi Đào không để ý đến bọn họ cho lắm, cô càng không để ý có kẻ ở phía xa nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Khi cô gần đến nơi, nữ sinh viên kia mới lộ ra bản mặt độc ác của mình.
Trên tay cô ta cầm cốc cà phê size lớn tiến lại về phía Lâm Phi Đào.
Khoảng cách giữa Lâm Phi Đào và nữ sinh đó rộng gần một mét.
Mặc Ái Diễm nở ra một nụ cười châm biếng, sải bước chân dài hơn.
Sau đó ra vẻ mất thăng bằng, chân trái đá vào chân phải, toàn thân cô ta mất đà ngã ra phía trước.
Vừa hay Lâm Phi Đào vừa đến gần.
Do không phản ứng kịp vụ việc đang diễn ra, Lâm Phi Đào chỉ biết ngạc nhiên to mắt nhìn cốc cà phê đầy ắp nước và đá lạnh tạt thằng vào gương mặt đẹp đẽ xen lẫn chút mệt mọi.
Không khí lúc này rơi vào trầm mặc không một ai thoát ra tiếng nói.
Nước ở trên mặt Lâm Phi Đào theo đà chảy xuống, màu nâu của cà phê thấm nhanh vào chiếc áo sơ mi trắng của cô, loang lổ cả một vùng trước ngực.
Mặc Ái Diễm vẻ bề ngoài tỏ ra ăn năn rối rít xin lỗi Lâm Phi Đào nhưng sâu trong tâm can cô ta lại thầm đắc ý khi kế hoạch của mình ra tay thành công.
Xin lỗi! Mình không cố ý!
Cô ta lấy chiếc khăn tay của mình ra bộ lau áo cho Lâm Phi Đào.
Cô không hề để ý đến việc này cũng không trách cô ta.
Không sao, mình có thể thay áo mới.
Chỉ là ướt áo thôi mà, có thể xin giáo viên vắng mặt nửa tiết để về thay áo khác.
Vừa nói Lâm Phi Đào tìm cách rời đi nhưng Mặc Ái Diễm không có chịu buông ta.
Nhận thấy áo sơ mi của Lâm Phi Đào làm bằng khuy bấm, chợt trong đầu cô ta vụt lên ý nghĩ thâm địa.
Cậu bỏ đi như vậy có phải là đang hận mình trong lòng sao?
Mặc Ái Diễm dùng giọng nói vô tội, một tay giơ lên túm lên vai áo Lâm Phi Đào.
Cô ta cố tình dùng sức kéo Lâm Phi Đào quay người lại.
Khuy áo không chịu nổi đà kéo của cô ta mà bung ra ba nấp cúc, để lộ ra da thịt trắng ngần của Lâm Phi Đào.
Oa… thứ đó là gì?
Sau tiếng kêu sửng sốt của Mặc Ái Diễm, tất cả sinh viên ở khoảng cách đó đều đổ dồn ánh mắt tò mò về phía Lâm Phi Đào.
Áo trắng sơ mi của Lâm Phi Đào bị trễ xuống, để lộ ra phần da thịt bị nhuốm màu nâu của cà phê.
Điều mọi người ngạc nhiên là chiếc áo bra ôm sát lấy vòng một to tròn của Lâm Phi Đào, trên làn da dính nước ngọt ấy hiện ra vô số vết hôn ám muội, trải dài từ dọc cổ xuống bầu ngực của cô.
Sau khi để tất cả sinh viên có mặt tại đây thấy hết mọi việc, Mặc Ái Diễm lúc này mới để lộ nụ cười đắc ý trên khoé môi, cô ta buông cổ áo của Lâm Phi Đào ra, lùi lại phía sau hai bước.
"Lâm Phi Đào, người cậu bị làm sao mà nhiều nốt thâm tím đến như vậy chứ? Có phải đi ngủ lười thả màn xuống nên bị muỗi đốt cho sao? Hay là..."
Cô ta nửa nói nửa mập mờ càng khiến cho mọi người xung quanh càng thêm hứng thú hóng drama buổi sáng sớm này.
Lâm Phi Đào nhíu mày, điềm đạm vén vạt áo lên che đi những dấu vết mờ ám trên da thịt mình.
Nhìn vào khuôn mặt đối diện mình, nụ cười cùng với ánh mắt bỗng nhiên Lâm Phi Đào cảm giác ớn lạnh từ phía sống lưng.
Chẳng hiểu sao cô lại xuất hiện một cỗ bất an đến như vậy.
Trực giác mách bảo với cô rằng người trước mặt không hề đơn giản, mà sau trong thâm tâm cô ta là một kẻ nguy hiểm.
Càng để ý kỹ Lâm Phi Đào càng thấy gương mặt này có chút quen thuộc, hình như cô đã gặp người này ở đâu đó nhưng bản thân lại không nhớ rõ rằng mình đã gặp ở đâu.
"Cậu không cần phải quan tâm." Lâm Phi Đào bày khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói đĩnh đặc đáp lại đối phương.
Mặc Ái Diễm bật cười thành tiếng, một tay ôm lấy eo tay còn lại đưa lên day day một bên thái dương.
"Không quan tâm? Dấu viết trên người cậu khiến cho tôi thêm phần tò mò đấy, Lâm Phi Đào."
Ánh mắt của Mặc Ái Diễm hiện rõ sẹ chán ghét, cô ta lượn lờ đi lại xung quanh cô, nhìn tổng thể từ trên xuống dưới mà đánh giá bản chất con người của Lâm Phi Đào.
"Khuôn mặt thì xinh gái." Cô ta chép miệng vài cái, khẩu khí thoát ra khỏi cuống họng có chút kinh bỉ đổi phương.
"....." Lâm Phi Đào im lặng, hai tay có chút run rẩy mà đóng nấc cúc áo.
"Da dẻ thì trắng trẻo, hồng hào." Vừa nói Mặc Ái Diễm vươn tay ra nâng cằm của Lâm Phi Đào lên, ánh mắt quét qua một lượt màu da trên cơ thể cô.
"Mắt to đẹp, chân mày lá liễu, sống mũi cao dài.
Chuẩn gu của cánh đàn ông."
Mặc Ái Diễm chửi thể trong lòng, tại sao ả đàn bà này rõ ràng chỉ là một con nhỏ quê mùa, hà cớ sao ông trời lại ban sắc đẹp tuyệt thế cho cô ta chứ.
Càng nhìn kỹ Mặc Ái Diễm càng thêm chạnh lòng, hai hàm răng trắng đều không ngừng nghiến lại với nhau tạo ra một thứ âm thanh ken két, tỏ rõ thái độ thù hận.
Đợt về nước này Mặc Ái Diễm có mục đích cả, cô ta lạm dụng vẻ đẹp của mình, định sau