Nếu Freenky là một đứa trẻ tinh nghịch và dẻo miệng, người gặp người thương thì Mudeang. Đứa em gái út thì lại khá trầm mặc, ít nói.
Thật ra cả Freen và Becky đều từng sợ hãi rằng đứa nhỏ này có vấn đề về tâm lý hay không, cả hai đã đưa đứa nhỏ đi khám cho chắc chắn nhưng đương nhiên rồi, đó chỉ là do tính cách bé con thôi.
Nhưng nhiều khi đứa bé này cũng làm ra nhiều chuyện trời ơi đất hỡi hơn cả người chị của mình nữa.
Chẳng hạn như, đá bóng chung với đám con trai, kết quả khi đón con về thì Freen giật nảy mình, tưởng là con ai bởi vì người Mudeang không chỗ nào là không bị bẩn, tóc tai thì bù xù, còn bị thương nữa chứ.
Tối hôm đó, Mudeang bị mami Becky phạt.
"Hay là cho con vào nhà đi em...Trời gió như thế mà bắt con bé quỳ bên ngoài lang cang như thế..."
Freen nhìn sang, thấy con gái mím môi, quỳ hẳn chân xuống, đầu gối đứa nhỏ hẳn là sẽ đỏ hết cả lên đi. Nghĩ vậy thôi là chị đã đau hết cả lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói chứ, trong hai đứa thì Mudeang có ngoại hình giống Becky hơn, Freenky thì nghiêng về nét của chị. Mà con gái lớn thì ít khi bị phạt vì nó khá hiểu chuyện, nhưng Mudeang thì...Chị lắc đầu, tính cứng đầu khó chiều này không biết di truyền từ ai.
Chị liếc liếc nhìn cái người mặt lạnh tanh không trả lời mình thì chị tự nhiên sợ sợ, nhưng vì con gái út bảo bối thì hạ giọng lên tiếng lần nữa, đi vòng qua sau bóp vai cho Becky, chị vừa nói.
"Chị là đá bóng một xíu mà, em trước cũng rất thích đá bóng còn gì hả vợ?"
"Cái quan trọng là nó làm bản thân bị thương, chứ đâu phải em không cho nó chơi, chơi thì phải biết chừng mực chứ."
Đúng là đã không nói thì thôi, em mà lên giọng cái là Freen thấy mình hèn ngay. Chị cười giả lã mấy tiếng, miệng nịnh nọt bà xã đủ điều.
Đến tầm tối khi mà Becky phải đi làm bổ sung mấy việc bên luật thì chị mới rón rén đi ra. Cái đứa nhỏ này thật tình, đi lâu như vậy mà nó vẫn nhất quyết quỳ ở đây.
"Bạn nhỏ."
"Dạ?"
Thấy dưới tay con còn cầm bánh mỳ ngọt đang cắn dở thì chị buồn cười, tranh thủ đặt đứa nhỏ lên đùi mình rồi chị đặt mông mình xuống sàn, đưa tay xoa xoa đầu gối ửng đỏ của con bé.
Chà, đỏ thế này. Nhìn mà đứt ruột đứt gan chị.
"Bánh mỳ ai cho đây?"
"Phi cho ạ, chị lén đưa cho con rồi vào phòng bởi vì nghe điện thoại."
Đấy ai bảo con gái cưng chị ít nói đâu nào? Rõ ràng cũng rất thành thật, nhưng là do biểu cảm gương mặt hơi cứng nhắc tí thôi. Thơm má con mấy cái, mềm mềm thích thật ấy.
"Có giận mami không?"
"Vì sao ạ?"
"Vì mami phạt con."
"Không ạ, mami phạt đúng. Con làm sai thì chịu phạt."
Ôi,