Freen lại ốm rồi.
Kể từ khi Chiang Mai về, chị cứ ho suốt rồi bị đau họng, cả người uể oải.
"Làm sao bây giờ, chị yếu ớt quá."
Chị tựa càm lên đầu bé người yêu, cô bé vốn đang đọc sách nghe chị nói thì ngẩng đầu lên, tay đặt lên trán chị.
"Có sốt không? Hay là em bảo PChen dời lịch lại?"
Freen lắc đầu, nắm lấy tay em rồi tiếp tục than thở.
"Còn chịu được, các bạn fans rất trông ngóng chúng ta, chị không thể ích kỷ được."
Becky nghe giọng điệu của chị thì bỗng trong lòng cảm thấy khó chịu, mím môi cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Chị dường như cảm nhận được cô bé hờn dỗi trách móc mình nên lấy tay nâng mặt Becky lại đối diện với mình.
"Chị từng nói rồi, đừng im lặng với chị."
Đúng, chị đúng là rất ghét tính cách có gì cũng giấu nhẹm vào lòng này của em.
"Chị lo cho fans, nhưng em lo cho chị."
Em nhìn chị, có thể thấy rõ sự đau lòng của em dành cho người mà em yêu.
Người yêu của em có sức đề kháng rất kém, đã nhiều lần em bảo chị hãy cùng đi tập boxing với em để tăng sức đề kháng, nhưng chị không nghe, chị bảo chị rất lười.
Bây giờ thì như nào, bệnh thành như thế, chị ấy khó chịu một thì em khó chịu mười ấy.
"Được rồi, về sau chị sẽ cẩn thận, bảo vệ sức khoẻ của mình hơn."
Freen thoả hiệp, nhận được cái gật đầu của Becky thì ngả cả người vào em, làm nũng một trận.
Sau khi kết thúc lịch trình một ngày dài, Freen thở hắt ra, ngồi bệt ra trên ghế sofa, đôi mắt nhắm nghiền.
"Khi nãy nguy hiểm thật,