Được nghỉ phép vài hôm để đi nhổ răng khôn, thật ra Becky đã lo lắng từ hôm qua rồi, em sợ nó sẽ sưng lên và làm má em trông phúng phính hơn dù cho có biết trước rằng điều đó sẽ diễn ra.
Freen cũng ở bên động viên cô bạn gái, dù chị chưa nhổ lần nào nhưng đọc trên mạng lẫn nghe từ những người xung quanh thì chị biết rằng nó sẽ rất đau đớn, hơn cả những gì chị có thể tưởng tượng.
Điều đó càng làm chị không yên lòng để Becky một mình tại bệnh viện.
"Không sao đâu mà, khi nào xong em sẽ gọi cho chị." Freen thở dài nhìn bé con đang nắm nắm tay mình, như thế này sao có thể không xót cho được? Chị nâng lên hôn vào tay em, vỗ về em bằng những cử chỉ nhẹ nhàng.
"Thế chừng nào xong thì nhớ gọi chị." Nhận được cái gật đầu chắc nịch từ Becky thì chị mới tạm thời buông bỏ tâm trạng để ra ngoài xử lý những chuyện cần làm trong hôm nay, bóng dáng chị khuất dần rồi hút sau cánh cửa. Đến lúc này em mới đắn đo hỏi nhỏ vào tai y tá bên cạnh.
"Có đau lắm không chị?"
Chị y tá buồn cười nhìn em, cũng thành thật trả lời, "Có, nhưng lát nữa lúc nhổ em sẽ được tiêm thuốc tê. Về sau đau quá chịu không nổi thì cứ đến đây tiêm thuốc."
"Mà em cùng cô gái vừa nãy là chị em à? Tình cảm tốt thật đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Em biết chị gái chỉ thuận miệng nói thôi nhưng em cứ nhột nhạo sao sao ấy, cười giả lã gật đầu mấy cái cho qua chuyện trong khi đôi mắt thì đảo lia lịa.
Ừ thì chắc là, chị em đó.
Nhổ răng cũng không lâu do em đã đặt lịch từ trước, chỉ cần tới nơi là có thể vào phòng nhổ ngay luôn. Em ra khỏi phòng với vài chiếc băng trên má, chẳng cần nhìn em cũng biết đôi má của mình đang sưng phồng lên, em rầu rĩ, nhắn tin cho chị biết.
Kẹt xe quá nên phải mất một lúc Freen mới tới, trong lúc đó chị đã thấy mấy tấm hình em đăng trên twitter lẫn instagram và cũng động viên em mấy câu.
Nói thế thôi, nhưng vẫn phải tận mắt chứng kiến mới được.
"Bec..."
"PFreeen PFreen..."
Bạn nhỏ vừa thấy chị thì đã muốn nhõng nhẽo làm nũng, giơ cả hai tay ra, điệu bộ em bé làm chị chỉ muốn nhanh chóng bế em đưa về nhà nhanh.
"Không sao không sao, chị ở đây." Đau lòng ôm lấy bé cưng, sợ rằng trong phòng có camera nên chị chẳng dám làm ra hành động thân mật gì quá, đưa em về condo sẵn tiện mua mấy đồ cần thiết để chăm em, chị thở dài, giờ mới thấu cảm giác nóng ruột nóng gan mà trong phim miêu tả là thế nào.
"Em uống nhiều nước vào."
"Uống nhiều rồi mà."
Thấy chị hơi nghiêm mặt tý là Becky lại cụp đuôi, ngoan ngoãn uống hết cốc nước mà chị đem tới. Hung dữ thấy ghét luôn á.
"Ngồi chơi đi, chị nấu