Freen rất thích ngắm nhìn Becky khi đang ngủ.
Cục cưng nhà chị khi ngủ cứ cuộn cả người lại như mèo con ấy, cả gương mặt được tẩy đi lớp tẩy trang nên càng khiến em như một đứa trẻ không hơn không kém.
Nói em đáng yêu thế nào cũng chẳng đủ.
Khoảng thời gian bình yên nhất là đây, được ngắm người mình yêu dưới ánh sáng le lói của buổi sớm mai từ cửa sổ, lòng quá đỗi nhẹ nhàng.
Chị lấy điện thoại ra, không tiếng động chụp em vài tấm rồi cất đi, chui vào mền ôm lấy em.
Đầu chị tựa vào sau gáy em, cố tình cọ cọ khiến người kia khó chịu cựa quậy muốn thoát khỏi cái ôm của chị.
"Dậy thôi em, trời sáng rồi."
Becky ưm nhẹ trong cổ họng rồi lại tiếp tục nằm im, hoàn toàn không có động tĩnh gì là sẽ tỉnh dậy.
Chị xoay người em qua, vén vén tóc em sang một bên rồi bóp gò má tròn ủm của em khiến mỏ em chu ra rồi hôn lên đó.
"Ngoan, nghe lời chị."
Lúc này cục bông nào đó mới chịu mở đôi mắt lèm nhèm của mình ra, đưa hai tay lên dụi dụi.
"Em muốn ngủ thêm 10 phút...À không, 5 phút thôi..."
Nói rồi lại như động vật không xương mà tiếp tục nằm trườn ra khiến Freen lắc đầu, chị bước xuống giường và quay trở lại với chiếc khăn đã nhúng nước trên tay.
Chị đỡ em ngồi dậy rồi lấy khăn lau mặt cho em, mát lạnh từ chiếc khăn đem đến khiến em chun chun mũi, cả người thiếu điều muốn dựa vào lòng chị để ngủ tiếp mà thôi.
Thật ra lúc mà chị dậy thì em cũng đã dậy rồi,