"Được rồi, Phùng Hiếu, cháu cũng đừng đứng đó nữa, mau ngồi xuống đi." Nguyễn Kim Thanh ở một bên đau lòng nói.
"Linh Đan, đây là cậu chủ của Tập đoàn Châu Thiên, mới từ nước ngoài trở về, cậu ấy đang có ý định tiếp nhận Châu Thiên, dì thấy con có thời gian thì cũng tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn.
chút."
Xuất phát cân nhắc của Vũ Phong Toàn là dựa trên từ công việc, nói như vậy thì cũng không thể tránh được, nhưng Nguyễn Kim Thanh và Vũ Hải Yến đều không hài lòng, một người phụ nữ đã kết hôn lại muốn tiếp xúc nhiều với Phan Phùng Hiếu, đây là có ý gì.
Vẫn còn ngại cô chưa đủ xui xẻo hay sao?
"Bố, con không phải đến Bạch Đằng làm việc ư, sau này con cũng có thể giúp bố" Vũ Hải Yến làm nũng nói.
"Được được được, các con đều là con gái ngoan của bố, bây giờ có các con, bố thấy bố có thể xin nghỉ hưu sớm rồi."
Vũ Phong Toàn bật cười nức nở, sau đó lại nói với Phan Phùng Hiếu: "Phùng Hiểu à, cháu có thời gian thì cứ tới nhà
chơi nhiều một chút, nhà bác không có quy củ gì đâu, cháu
xem, bác và bác gái con cũng hoà đồng nữa."
"Bác trai bác gái đều rất tốt, ở nhà bố cháu cũng từng kể qua công lao to lớn của bác trai, cháu thật sự rất nể phục, sau này có thời gian cháu vẫn muốn tới để thỉnh giáo bác nhiều hơn ạ."
Phan Phùng Hiếu cũng khiêm tốn đến cực điểm, rồi tự nhiên lại phát lên tiếng cười to còn to hơn cả tiếng cười của Vũ Phong Toàn.
Tình cảnh như vậy, Vũ Linh Đan có chút ngồi không yên, cô liền tìm một cái lí do rồi đi lên lầu trước.
Vũ Hải Yến thấy bất mãn lập tức nói nhỏ với Nguyễn Kim Thanh: "Con đã nói là đừng cho chị ta tới đây, đến một câu cũng không nói, còn bày ra cái dáng vẻ kiêu ngạo đó, đúng là làm mất mặt của con mà.".
Đam Mỹ Hài
"Cô ta đến đây, không phải mới có thể giúp con tốt hơn sao, giúp con thu hút ánh nhìn của Phan Phùng Hiếu tốt hơn." Nguyễn Kim Thanh ở bên cạnh xoay người vào Vũ Hải Yến, hạ thấp âm thanh xuống nói.
Bà ta vừa nói ra như vậy, Vũ Hải Yến liền chợt nhận ra, ánh mắt của cô ta lập tức sáng lên.
Cô ta thầm nghĩ, Nguyễn Kim Thanh làm sao có thể vô duyên vô cớ muốn mời Vũ Linh Đan
trở về được.
"Phùng Hiếu.."
Vũ Hải Yến đang định đáp lại Phan Phùng Hiếu, thì phát hiện ánh mắt của anh ta đang nhìn về phía bóng lưng trên lầu, trong đáy mắt cô ta lập tức không còn vui nữa.
Hôm nay Vũ Linh Đan tới đây, rõ ràng không hề chuẩn bị thứ gì cả, không thấy cô trang điểm, cũng không có thay bộ quần áo khác, mà chỉ mặc bộ đồng phục cũ kỹ của công ty, vậy có cái gì đẹp để nhìn.
Nguyễn Kim Thanh đi đến kế bên rồi ho khan một tiếng.
Thầm nghĩ mẹ đã là một người để tiện hay đi quyến rũ người khác, bây giờ sinh ra đứa con gái cũng giống y chang như vậy.
Phan Phùng Hiếu chợt nhận ra mình đang vô lễ, anh ta liền nhanh chóng phản ứng, trở lại sắc mặt tự nhiên, vẻ mặt anh ta bình tĩnh hỏi thăm: "Cuối cùng cháu vẫn cảm thấy, hình như đã gặp chị ấy ở đâu rồi thì phải, dáng vẻ này nhìn rất quen"
"Không thể nào, không phải anh vừa mới từ nước ngoài trời về sao?" Vũ Hải Yến kinh ngạc.
Đồng thời trong lòng cũng có chút lo lắng, cô ta cũng hy vọng Phan Phùng Hiếu và Vũ Linh Đan sẽ không có bất kỳ quan
hệ nào, cho dù Phan Phùng Hiếu có thấy Vũ Linh Đan chướng mắt, nhưng nếu sau lưng Vũ Linh Đan có lén lút nói xấu về mình, thì cũng không được phá hư chuyện tốt của cô ta.
Phan Phùng Hiểu lắc đầu, anh ta cũng cảm thấy không thể giải thích được.
Nguyễn Kim Thanh ở một bên rất bình tĩnh, rót một ly nước chanh cho Phan Phùng Hiếu, bà ta cười như thể bà ta vô tình nhắc tới chuyện này: "Trước đây Linh Đan làm chung với Tổng giám đốc Trương