"Như vậy à, vậy ngày mai chúng ta sẽ tổ chức đám cưới như thế nào?"
Phan Phùng Hiếu cười nói.
Khuôn mặt anh tuấn hết hợp với nụ cười tao nhã dường như có thể mê hoặc hết tất cả mọi người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Hải Yến đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn anh ta, nói: "Em không muốn gả cho anh sớm như vậy!"
"Em không gả cho anh thì còn có thể gả cho ai!"
Phan Phùng Hiếu bóp ngực cô một cái, sau đó hai người nhanh chóng lăn lộn thành một khối.
Vũ Linh Đan ngây ngốc ngồi ở trong phòng, đến giờ ăn cơm cô mới đi xuống thì nhìn thấy hai người ngồi ôm chặt nhau ở trên ghế sô pha, cô lập tức dời tầm mắt đi, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Nhưng ngược lại, Phan Phùng Hiếu lập tức buông Vũ Hải Yến ra, lên tiếng chào hỏi Vũ Linh Đan: "Chị Linh Đan"
Chương 116: Đó không phải là bạn trai của chị sao
"Như vậy à, vậy ngày mai chúng ta sẽ tổ chức đám cưới như thế nào?"
Phan Phùng Hiếu cười nói.
Khuôn mặt anh tuấn hết hợp với nụ cười tao nhã dường như có thể mê hoặc hết tất cả mọi người.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Hải Yến đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn anh ta, nói: "Em không muốn gả cho anh sớm như vậy!"
"Em không gả cho anh thì còn có thể gả cho ai!"
Phan Phùng Hiếu bóp ngực có một cái, sau đó hai người nhanh chóng lăn lộn thành một khối.
Vũ Linh Đan ngây ngốc ngồi ở trong phòng, đến giờ ăn cơm cô mới đi xuống thì nhìn thấy hai người ngồi ôm chặt nhau ở trên ghế sô pha, cô lập tức dời tầm mắt đi, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Nhưng ngược lại, Phan Phùng Hiếu lập tức buông Vũ Hải Yến ra, lên tiếng chào hỏi Vũ Linh Đan: "Chị Linh Đan."
"Cậu đang làm gì với cô ấy vậy?"
Vũ Hải Yến bất mãn kéo tay Phan Phùng Hiếu, sau đó nhíu mày, ngẩng đầu cố tình làm như lỡ miệng mà cười nói: "Chị của em không thích nói chuyện, anh chào hỏi chị ấy như vậy chị ấy cũng sẽ không để ý đến anh đâu."
Sau đó, Vũ Hải Yến lại nháy mắt với Vũ Linh Đan, ý bảo cô mau chóng rời đi.
Vốn dĩ Vũ Linh Đan không thèm xen vào chuyện của Vũ Hải Yến, nhưng thái độ này của cô ta khiến Vũ Linh Đan cảm thấy rất khó chịu.
Đã định chuẩn bị đi rồi nhưng Vũ Linh Đan bỗng nhiên quay người lại, cười với Phan Phùng Hiếu một cái, kéo dài thêm câu chuyện: "Tôi cũng chưa biết hai người quen biết nhau như thế nào, tôi nghe nói hai người đi xem mắt à?"
"Đúng vậy, nhờ có bác gái làm mối cho, tôi mới có thể biết đến một người xinh đẹp dịu dàng như Hải Yến đây."
Phan Phùng Hiếu mở miệng khen ngợi, nhân tiện kéo Vũ Hải Yến ôm vào trong ngực, điều này khiến Vũ Hải Yến như mở cờ trong bụng, tức giận lúc nãy với Vũ Linh Đan cũng biến mất.
"Đúng vậy, đây là em gái của tôi, không những xinh đẹp mà trên mọi phương diện đều rất xuất sắc"
Vũ Linh Đan cười một tiếng, rồi ngồi xuống phía đối diện.
Trong nháy mắt, hô hấp của Vũ Hải Yến trở nên gấp gáp, rốt cuộc người phụ nữ này muốn làm cái gì, cô ta không tin Vũ Linh Đan sẽ khen mình.
Vũ Linh Đan thấy vẻ mặt cảnh cáo của Vũ Hải Yến thì không nhịn được mà cười lên.
Cô thật sự không có bất kỳ suy nghĩ muốn nói xấu Vũ Hải Yến, dù sao nếu cô ta kết hôn thì cô ta sẽ không quan tâm đến chuyện của Trương Thiên Thành nữa, điều này khiến cô thoải mái còn không hết.
"Tôi nghe nói cậu Phan đây muốn tiếp quản công ty Thiên Châu à?"
"Chị à, chị không cần khách sáo như vậy đâu, chị cứ gọi em là Phùng Hiếu là được rồi."
Phan Phùng Hiếu lễ phép nói, sau đó mặt đối mặt nhìn nhau một cái, bỗng nhiên Phan Phùng Hiếu nghĩ đến chuyện gì đó, nhưng anh ta không dám tin chắc nên cũng không dám đi sâu vào đề tài này.
"Chị à, không phải chị đang muốn đến phòng bếp để giúp làm món ăn sao, dì Ngô đang gọi chị đấy."
Vũ Hải Yến ngồi ở bên cạnh lo lắng nói.
Vũ Linh Đan làm sao không biết cô ta đang muốn mình rời đi, nụ cười trên miệng cũng thầm lớn hơn, cũng đã đến lúc giảm bớt tính kiêu ngạo của cô ta rồi.
Vì vậy cô cũng không quay đầu lại mà nói: "Em gái à, em nói linh tinh gì vậy? Nhà mình có người giúp việc mà, làm gì còn chỗ nào cần đến sự giúp đỡ của chị chứ." "Đúng vậy, Hải Yến, có phải em nghe nhầm rồi không?" Phan Phùng Hiếu cũng hỏi.
Trong nháy mắt,