Cô muốn cầu xin, nước mắt chảy ra, nhưng chỉ có thể lắc
đầu không ngừng.
Trương Thiên Thành như nhìn ra ý đồ của cô, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn, tiếp tục nói: "Tôi biết, trước khi đến với tôi, cô có thích một người, ừm, tiếc là! Bố mẹ người ta không hài lòng về xuất thân và gia đình của cô, sao thể Quên nhanh vậy sao?"
Nói đến đây, Trương Thiên Thành thoáng buông lỏng Vũ Linh Đan ra, rồi giam cô trong lòng.
Anh nắm lấy cằm cô, để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
"Vậy cho nên! Cô phải nhớ kỹ, là tôi không chê cô, là tôi cứu cô khỏi nhà họ Vũ, Vũ Linh Đan, cô phải nhớ rằng người mà cô mang ơn là tôi.
" !Một giọt nước mắt lăn trên gò má Vũ Linh Đan, cô cắn môi, không nói gì.
Rõ ràng rất khó chịu, rõ ràng rất muốn há to miệng thở dốc, nhưng có thể là vì đang tức giận, lại còn phải chịu áp lực, Vũ
Linh Đan chỉ có thể ép mình chịu đựng, chịu đựng thêm chút nữa.
"Thế nào? Có gì muốn nói không?"
Mặc dù cô không nói, nhưng ánh mắt vẫn ngập tràn sự tức giận và không cam lòng.
Trước đây cô nhu nhược, trước giờ chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt anh, vậy mà bây giờ cô có thể bình tĩnh đến mức này rồi.
Lúc đầu còn có chút thú vị.
Nhưng lâu dần