Không đề cập tới thì không sao, vừa nhắc tới, Trương Thiên Thành liền giơ tay cao, tài liệu trong tay bị ném mạnh xuống bàn rơi lả tả xuống sàn.
Vũ Hải Yến sợ hãi kêu lên, giống như muốn bắt lấy, nhưng cô ta không thể.
Vũ Hải Yến trơ mắt nhìn tài liệu mình mất công hai buổi tối để lên kế hoạch bị Trương Thiên Thành vứt bỏ, trong lòng giống như rỉ máu, kế hoạch do chính chuyên gia viết, sao lại có vấn đề được?
Nhất định là Trương Thiên Thành muốn gây sự.
Lập tức, trong mắt Vũ Hải Yến liền ngân ngấn nước, lần này không vì cảm thấy thương tâm cho bản thân, mà là nghĩ đến khi trở về phải báo cáo công việc cho Vũ Phong Toàn như nào đây, Vũ Hải Yến liền cảm thấy lo lắng.
Cô ta cố che giấu lo lắng trong lòng, nhìn thẳng ánh mắt Trương Thiên Thành, thấp giọng hỏi: “Xin lỗi, bản kế hoạch của em rốt cuộc có vấn đề gì?”
“Kế hoạch do chính cô viết, nhưng lại không biết xảy ra vấn đề ở đâu sao?”
Trương Thiên Thành thấp giọng lạnh lùng quát, vẻ mặt khinh thường nói: “Thời gian tiếp khách đã hết, tôi còn có việc khác phải làm ngay, mời cô ra ngoài.
”
“Vậy bữa trưa?”
Vũ Hải Yến vẫn chưa hết hy vọng.
“Bữa trưa cái gì?”
Trương Thiên Thành hỏi lại một câu.
Vũ Hải Yến chột dạ, biết nói như nào cũng không