Về phần Vũ Linh Đan thì không có gì phải lo lắng, cô quay lại chỉ để tìm bằng chứng cho thấy mình không ăn xén vật liệu.
Sau đó, mặc cho người khác vu oan cô như thế nào thì cô cũng không có gì phải lo lắng.
Cuộc cãi vã trong văn phòng vẫn tiếp tục diễn ra, Vũ Linh
Đan lặng lẽ đi ra ngoài trước.
Vừa ra khỏi cửa chính của Bạch Đằng Vũ Hải Yến đã vội vàng chạy đến từ phía sau, cô ta định tát Vũ Linh Đan ngay tại chỗ nhưng cuối cùng lại bị Vũ Linh Đan chặn lại.
Vũ Linh Đan cau mày, người phụ nữ này vẫn chưa ồn ào đủ nữa sao?
"Vũ Linh Đan, chị đừng nghĩ rằng lần này bố đứng về phía chị thì chị có thể thả lỏng, tôi đã cảnh báo chị rằng chị không nên tạt nước bẩn lên người Phương Lâm Thiên rồi mà.
"
Trong mắt Vũ Hải Yến hằn lên ánh sáng hung ác, cô ta cảnh cáo Vũ Linh Đan một cách đầy hằn học.
"Đây là quyết định của Tổng giám đốc Toàn, tất cả những gì tôi có thể làm là tìm ra sự thật.
"
Vũ Linh Đan nhẹ giọng nói.
"Ha ha.
"
Vũ Hải Yến cười mỉa mai, sau đó cô ta liếc nhìn xung quanh rồi hạ thấp giọng:
"Đừng nghĩ rằng tôi không biết rằng chị đã gặp Phan Hùng Hiếu mấy lần.
Bố không biết về chuyện này nhưng chị nghĩ rằng Phan Hùng Hiếu có thể trợ