Dĩ nhiên, Vũ Linh Đan cũng không xen vào chuyện của Phương Lâm Thiên.
Cho dù là bị vu khống thì chờ một thời gian khi tiếng gió qua đi, muốn ra ngoài cũng không phải là việc khó.
Ngược lại hình như Vũ Hải Yến rất để ý đến Phương Lâm Thiên, chuyện này càng thú vị hơn.
Vũ Linh Đan đến công trường, bởi vì chuyện này gây ra ồn ào quá lớn nên ngày hôm nay cả công trường đều uể oải.
Thế nhưng vẫn có người sáng mắt khi nhìn thấy Vũ Linh Đan đi đến:
“Giám đốc Đan, cô biết chúng tôi bị oan có đúng không?"
Vũ Linh Đan mang theo cảm xúc phức tạp gật đầu với bọn họ.
Cô không đành lòng nhìn thấy hi vọng trong mắt đối phương tan biến.
Nhưng nếu bị tra ra có vấn đề, vậy thì không chỉ đơn giản là bị hãm hại, cô nhất định phải tìm ra rốt cuộc chỗ nào xuất hiện vấn đề.
Vũ Linh Đan bảo đảm với mọi người:
"Lần này tôi đến chính là muốn điều tra rốt xem cuộc sau lưng chúng ta đã xảy ra vấn đề gì, cho nên hi vọng mọi người cho tôi một chút thời gian.
"
"Vậy rốt cuộc phải bao lâu? Chúng tôi còn chờ làm việc để kiếm tiền nữa"
Có người hỏi ra thắc mắc