Cô nói lớn: “Các ông nhiều người như thế, tôi thân là con gái yếu đuối lại chỉ có một mình.
Nếu như tôi mang thư nhượng quyền cổ phiếu tới, các ông không giao tiền ra, vậy tôi biết phải làm sao?”
“Mẹ kiếp!”
“Tổng giám đốc Vương, hãy đi lấy thư chuyển nhượng cổ phiếu trước đã, việc này nên càng nhanh càng tốt!”
Khi Tổng giám đốc Vương định cho người đảnh Vũ Hải Yến thì người thanh niên kịp thời đến ngăn cản còn khuyên ông ta về vụ giấy chuyển nhượng.
Nhân cơ hội đó cô liền nói: “Đúng vậy, tôi sẽ không lừa ông, bây giờ các ông cho người đi theo tôi thì sẽ lấy được”
“Không cần nữa!”
Tiếng nói vừa dứt, cánh cửa lớn được mở ra.
Vũ Linh Đan cũng từ từ bước vào, xuất hiện trước mắt mọi người.
“Vũ Linh Đan, cô tới đây làm gì?”
Vũ Hải Yến đột nhiên đỏ mặt sợ hãi.
Chỉ cần nhìn thấy Vũ Linh Đan là sẽ không có chuyện tốt lành gì.
Mà giờ lại là thời khắc quan trọng.
Cô ta vội ôm lấy máy tính, chạy ra ngoài như một kẻ điên.
Nhưng chưa chạy được xa cô đã bị chặn lại, Vương Kỳ Sơn túm lấy tóc cô kéo mạnh lại.
Vũ Hải Yến hét lên: “Tôi cũng không biết sao lại có chuyện này nữa, Tổng giám đốc Vương, xin ông hãy thả tôi ra”
“Thả cô ra? Nếu không phải đồ đàn bà thối tha là cô lừa tôi thì liệu có xảy ra chuyện như này không?
Ông ta quát lớn.
Con người này đúng là đầu heo, một việc quan trọng như vậy lại để cho người ngoài biết.
Giờ thì mất cả chì lẫn chài, cô không còn gì nữa.
“Tổng giám đốc Vương, ông thả tôi ra, tất cả là
do Vũ Linh Đan, tất cả là do cô ta làm”
Vũ Linh Đan vẫn không có phản ứng gì, cô trực tiếp tiến đến bên cạnh nhân viên thực thi pháp lý, nói: “Thư chuyển nhượng cổ phần đã nằm trong tay các ông rồi, tôi nghi ngờ những người này đang thực hiện chuyển nhượng cổ phần bất hợp pháp.
Tôi kháng cáo!”
“Tất cả mọi