Chương 158
Khi nói đến đây, mặc dù cô đã biết tất cả mọi chuyện từ hồi cấp ba rồi. Nhưng mãi cho đến khi về nước, phát sinh ra quá nhiều chuyện như vậy, đặc biệt là sau khi gặp tên mập đó, Lương Tiểu Ý mới biết được rằng Ôn Tình Noãn đã từng làm những điều vô cùng xấu xa đối với cô. Cô ta thậm chí còn bỏ tiền để thuê người hãm hiếp cô nữa! Cô ta mới chỉ đọc trộm quyển nhật ký một lần thôi mà đã có thể nhớ được hết mọi thứ trong đó, rồi còn lập kế hoạch hãm hại cô?
Cuối cùng cô cũng có thể hiểu vì sao Ôn Tình Noãn lại tìm mọi cách nhằm hãm hại cô đến vậy. Ngay cả khi Tô Lương Mặc không chủ động tìm Ôn Tình Noãn, nhưng cô ta vẫn có thể dễ dàng đến thành phố S tìm anh đến vậy. Lấy lí do là ân nhân cứu mạng hồi trước, cô ta đương nhiên có thể đòi một chút lợi lộc là điều hoàn toàn có thể làm được.
Lúc đó mình mới có bao nhiêu tuổi cơ chứ? Khi ấy mới chỉ là học sinh trung học mà thôi, thậm chí không phải là người lớn! Ấy vậy mà Ôn Tình Noãn lại dám thuê người đi cưỡng hiếp côt Cô cùng Ôn Tình Noãn từ trước đến giờ không thù cũng không oán, vậy tại sao cô ta lại làm như vậy? Mọi thứ bây giờ đã quá rõ ràng rồi! Mặc dù khi đó Ôn Tình Noãn đã trở thành bạn gái của Tô Lương Mặc, nhưng cô ta không chắc chắn việc.
Tô Lương Mặc có biết cô ta không phải là ân nhân cứu mạng của anh hay không. Hơn nữa Ôn Tình Noãn cũng sợ rằng một ngày nào đó Tô Lương Mặc sẽ phát hiện ra chính Lương Tiểu Ý mới là người cứu anh. Ai biết được Tô Lương Mặc sẽ làm ra chuyện gì nếu như biết sự thật ấy.
Vì vậy, để đề phòng trường hợp xấu nhất có thế xảy ra, Ôn Tình Noãn đã thuê người cưỡng hiếp cô. Nếu một nữ sinh trung học bị hãm hiếp, khả năng cao nhất là nữ sinh đó sẽ nghĩ đến việc tự tử. Mà Ôn Tình Noãn thực sự hiểu được tâm lý của cô. Nếu như ngày đó cô thực sự để những người đó thực hiện được thành công hành vi của mình, cô chắc chắn sẽ đi tự tử.
“Cô ấy lúc đó mới chỉ học cấp hai mà thôi … Làm sao có thể làm ra những chuyện xấu xa như vậy!”
Lương Tiểu Ý nhìn vào đôi mắt đang nghi hoặc của Thẩm Minh Viễn, cô không nhịn được cười nhạo: “Đúng đó! Lúc ấy cô ta mới chỉ là một học sinh cấp hai mà thôi. Tôi làm sao có thể nghĩ xấu về người hàng xóm, người bạn tốt cùng tôi lớn lên như vậy được chứ? Thôi! Tôi cũng không muốn nhiều lời. Dù sao đi chăng nữa, mọi thứ tôi đều đã nói với anh rồi.