Chương 159
Lương Tiểu Ý có chút mất kiên nhãn: “Tôi nói lại một lần nữa, đừng bao giờ vu khống cho người khác khi mình chưa hiểu chuyện gì. Tôi cố tình hãm hại Ôn Tình Noãn hay không, anh cũng là một bác sĩ khoa ngoại, chẳng lẽ anh không đoán được ra hay sao? Nhất định muốn đi ngược lại với lương tâm mà vu khống cho tôi?”
“Tôi không tin cô! Một người phụ nữ độc ác như cô, nếu như không phải là như vậy, thì tại sao cô lại không kiện tôi? Cô không dám kiện đúng không! Tại sao cô lại không dám? Chính là bởi vì lương tâm cô sẽ cảm thấy tội lỗi! Còn nói cô không động tay động chân gì. Cô vẫn còn mặt mũi để mà thốt ra những câu nói đó à? Đứng trước mặt Tình Noãn mà vẫn còn dám nói những lời trái với lương tâm như vậy, cô không sợ ban đêm ma quỷ sẽ bắt cô đi ư?”
Lương Tiểu Ý nhìn thẳng vào đôi mắt Thẩm Minh Viễn, như thể đang nhìn một con sâu tội nghiệp vậy.
“Anh hỏi tôi vì sao tôi lại không kiện anh vì tội vu khống ư?
Anh nói là do tôi có tội, nên tôi mới không dám đi kiện anh?”
“Anh hỏi tôi vì sao tôi lại không kiện anh vì tội vu khống ư?
Anh nói là do tôi có tội, nên tôi mới không dám đi kiện anh?”
Lương Tiểu Ý nhìn người đàn ông trước mặt với ánh mắt thương hại. Người đàn ông thực sự không biết một chút gì hết.
Mặc dù Lương Tiểu Ý không hề thích cô bác sĩ họ Lý kia một chút nào, nhưng cô càng không thích người bác sĩ một chút cũng không hiểu chuyện đang đứng ngay trước mặt cô bây giờ.
“Chẳng lẽ không phải?” Anh thực sự không thích cái cách mà cô đang nhìn anh ngay lúc này, cứ như thể cô đang nhìn một thứ rác rưởi, thối nát là anh vậy.
“Ồ” Lương Tiểu Ý cười nhẹ một tiếng. Ấy vậy mà anh ta lại còn hỏi cô “Chẳng lẽ không phải?” Thật lố bịch đến nực cười.
Nhìn vào đôi mắt mông lung ấy, Lương Tiểu Ý bất lực nói: “Nếu không thì anh có thể quay lại hỏi bác sĩ Lý. Hỏi xem nếu như cô ấy biết Thẩm Minh Viễn vì một cô gái khác mà dám vu khống cho Lương Tiểu Ý là tôi đây, hãy hỏi cô ấy xem nếu như cô ấy biết tôi muốn kiện Thẩm Minh Viễn anh vì tội vu khống, liệu cô ấy có dám quỳ xuống và cầu xin tôi hay không?” Lương Tiểu Ý cười khổ nhìn người đàn ông đang rối như tơ vò trước mặt. Tên đê tiện này, đúng là đáng đời?
“Anh nghĩ rằng tôi không dám kiện anh là bởi vì tôi cảm thấy thẹn với lương tâm ư? Anh nghĩ anh là ai? Tôi không kiện anh, chỉ