An Lâm cũng cảm thấy bộ dáng này giống như con gái có chút không có tự do gì, bà quay sang phía con trai nói, “Đông Đông, cho em gái con một chút tự do, bộ dáng này rất tốt, sáng sớm con đưa em đi học, buổi tối đón em trở về, để thời gian buổi trưa cho em con tự do thế nào?”Tần Hiểu Nguyệt cảm kích sắp rơi lệ, Tần Nhiên không khỏi cười cười lắc đầu, “Hiểu Đông, Nguyệt Nhi một ngày nào đó sẽ gả chồng, con cũng nên cho Nguyệt Nhi một chút tự do a.
”
“Anh!” Tần Hiểu Nguyệt có chút ai oán mà nhìn về phía anh trai.
Tần Hiểu Đông nhăn chặt mày, trước kia ba mẹ đều mặc kệ em gái, từ trước đến nay đều là bản thân mình quản, anh không khỏi trừng mắt về phía ba mẹ của mình.
Điều này làm cho Tần Nhiên cùng An Lâm cảm thấy đặc biệt thật mất mặt, con trai lớn, căn bản không nghe mình nói.
“Nguyệt Nhi muốn một chút tự do?” Tần Hiểu Đông nhìn về phía Tần Hiểu Nguyệt.
“Anh, người ta có khi cũng muốn cùng bạn học cùng nhau chơi một chút, em bảo đảm chỉ cùng bạn học nữ chơi, Nhạc Đồng, anh cũng biết đến.
” Tần Hiểu Nguyệt bảo đảm nói.
Tần Nhiên cùng An Lâm liếc nhau, con gái bọn họ thật đáng thương, anh trai quản so với ba mẹ đều nghiêm hơn, càng làm bọn họ cảm thấy con gái mình hình như là bị con trai đoạt đi rồi.
“Đông Đông, con không cảm thấy Nguyệt Nhi ngẫu nhiên cũng cần ở cùng mẹ sao?” An Lâm nhỏ giọng mà nói, bà ở trước mặt con trai không có tự tin a.
“Hai người cũng cần sao?” Tần Hiểu Đông liếc trắng mắt nhìn mẹ mình một cái, em gái chính là mình nuôi lớn, ba mẹ có khi nào tận chức trách nhiệm của ba mẹ, đương nhiên trừ bỏ tiền.
Tần Nhiên an ủi mà ôm bà xã mình một chút, chủ quyền của bọn họ bị cướp đi.
“Về sau thời gian buổi trưa em có thể tự do hoạt động, nhưng mà nhớ rõ học xong phai gọi điện thoại cho anh, nếu để anh phát hiện một lần không gọi, như vậy về sau cần thiết anh phải tới đưa đón em.
” Tần Hiểu Đông dặn dò.
“Đã biết, anh, em nhất định sẽ nhớ rõ.
” Tần Hiểu Nguyệt quyết định, bộ dáng này mình sẽ không quên, vì chủ quyền của bản thân, như thế nào cô cũng phải cẩn thận một chút.
“Được, anh chờ xem em biểu hiện, đi thôi, đi học.
” Tần Hiểu Đông đi thẳng đến ngoài cửa, trong tình huống bình thường, từ nhà xuất phát đều là anh lái xe, đặc biệt là đưa đón em gái, anh càng thích tự mình lái xe chở em gái.
Ngồi vào trong xe, Tần Hiểu Đông có chút ủy khuất mà nói, “Nguyệt Nhi, chán ghét anh đưa đón như vậy sao?”
“Anh, Nguyệt Nhi không phải chán ghét anh đưa đón, Nguyệt Nhi là muốn buổi trưa cùng các bạn học cùng nhau chơi một lát, mỗi ngày trừ bỏ trường học chính là nhà, cảm giác có chút đơn điệu.
” Tần Hiểu Nguyệt cũng bày ra một bộ dáng ủy khuất.
Tần Hiểu Đông lập tức đầu hàng, “Được rồi, anh không nói không đón em, vậy buổi trưa em không tính toán về nhà? Như vậy cũng được, anh ở phụ