An Lâm đem chuyện này nói cho Tần Hiểu Nguyệt, buổi tối bà dự định cùng con gái cùng nhau trông đứa bé, ít nhất có người chiếu ứng, con gái cũng có thể nhẹ nhàng một chút.
Tần Hiểu Nguyệt trực tiếp mang theo mẹ vào không gian, nhưng bản thân cô lại trở lại trong phòng ngủ, quan sát hướng đi của người bảo mẫu kia, mẹ nói là người bảo mẫu tương đối trẻ tuổi kia, hiện tại sắc mặt âm trầm mà ngồi ở phòng dì Ngô mẹ chuẩn bị cho bà ta.
“Thật không nghĩ tới một cái phòng ngủ cho người hầu, đều rộng rãi hơn so với nhà tôi.
” Thanh âm bảo mẫu có chút ám ách, nhưng lại làm Tần Hiểu Nguyệt có một loại cảm giác quen thuộc, chuyện gì xảy ra? Một người bảo mẫu nói chuyện thế nhưng làm mình cảm thấy có chút quen thuộc.
Đúng lúc này, bảo mẫu quan sát bốn phía một chút, nhìn bộ dáng cô ta, hẳn là tìm xem có cái gì theo dõi hay không.
Sau khi nhìn một vòng, cô ta giống như yên tâm, cởϊ áσ ngoài của mình, sau đó không đến một lát sau, thế nhưng tháo tóc giả xuống.
Lúc cô ta tháo tóc giả, Tần Hiểu Nguyệt biết vì sao sẽ quen thuộc nhiều vậy, thế nhưng lại là Hoàng Hân.
Có lầm hay không? Sao Hoàng Hân lại chạy đến nhà cô làm bảo mẫu? Là cố ý? Hay là vô tình?
Tần Hiểu Nguyệt thở hắt ra một hơi, người phụ nữ này tuyệt đối không thể ở lại nhà cô, đây chính là một cái tai họa, ai biết cô ta có thể làm hại ba đứa bé hay không.
Đúng lúc này, cửa phòng Hoàng Hân bị người gõ, Hoàng Hân nhanh chóng đội tóc giả lên, sau đó mở cửa ra.
“Chị Lâm, có việc gì?” Gõ cửa chính là một người bảo mẫu khác.
“Tôi tới nhìn xem, cô ở chỗ này có quen hay không?” Chị Lâm nở nụ cười hàm hậu.
“Có cái gì không quen, đây không phải là phòng chủ nhân an bài cho chúng ta hay sao? Như thế nào, cô ở không quen?” Hoàng Hân thuận miệng hỏi.
“Cũng không phải ở không quen, tôi đây không phải lần đầu tiên ở biệt thự hay sao? Phòng này ở có chút quá xa hoa, tôi cũng không dám chạm vào.
” Chị Lâm này vừa thấy chính là một người thành thật.
“Chị Lâm, ở quen thì sẽ tốt.
” Hoàng Hân cười cười nói, “Tôi muốn đi ngủ, chị Lâm chị cũng ngủ sớm một chút đi!”
“Ai, tôi đây đi về.
” Chị Lâm đi rất cẩn thận, Tần Hiểu Nguyệt cũng nhìn ra, vị chị Lâm này là thật sự sợ chạm vào hỏng đồ vật nhà bọn họ.
Sau khi chị Lâm đi rồi, Hoàng Hân thấp giọng nói, “Đồ nhà quê, nếu không phải vì báo thù, tôi mới sẽ