Tôi ôm Tiểu Hưng từ khi tận mắt nhìn mẫu thân tử vong sau đó yên tĩnh tựa như bố ngẫu, yên lặng nhìn đám người một giây trước còn sinh tử gắn bó, một giây sau liền bạt thương đối lập, trong lòng đầy rẫy lo sợ, nghi hoặc không rõ.
Tôi phân không rõ được, cái gì mới là chân thực, cái gì lại là hư huyễn.
Nhân loại thật sự tồn tại tình cảm kiên quyết không rời sao? Nếu như có, vì cái gì mà hời hợt rời bỏ như vậy.
Con người thật sự có thể ích kỷ đến vứt bỏ thiện niệm kiên trì cho tới nay sao? Nếu như thế, khác gì phủ định tất cả đã từng có.
Tôi hầu như muốn hoài nghi, niềm tin vững chắc lâu dài tới nay của tôi, sự lo liệu của tôi, trong nháy mắt tận thế đến kia, toàn bộ đều mất đi ý nghĩa.
Tôi suy nghĩ nên làm những gì, hoặc là nói cái gì, để bọn họ dừng lại nghi kỵ không chừng mực, để bọn họ buông xuống thành kiến cùng dắt tay nhau vượt cửa ải khó khăn.
Thế nhưng tôi biết rõ, tiếng nói và hành động của tôi vào thời khắc này là cỡ nào yếu đuối vô lực.
Có khả năng tôi sẽ đem Tiêu cùng Mặc Mặc các nàng đều lôi xuống nước, tôi không dám mạo hiểm như vậy.
Vì thế, ngoại trừ ôm Tiểu Hưng thật chặt, che chở trước người Tiểu Nhu suy yếu, cái gì tôi cũng đều không làm được.
Tiêu từ kho vũ khí trở về, bên môi nàng chắc chắc độ cong để tôi ý thức được cái gì, chần chờ chốc lát, tôi đành từ bỏ ý muốn mở miệng hỏi dò, tôi có lập trường gì để đi chất vấn Tiêu quyết định đây? Nàng làm mỗi một bước, đều đang là vì mấy người chúng ta càng tăng thêm kiếp mã sống tiếp tốn hơn, tôi đã không thể bỏ ra bao nhiêu lực, lại có thể nào cản trở?
Mặc Mặc cũng không chỉ một lần khuyên qua tôi thu hồi lòng thông cảm không cần thiết.
Thế nhưng, tôi vẫn cảm thấy, nếu như nhìn thấy chuyện bất bình mà làm như không thấy, bỏ đi thật xa, nhìn thấy người bất lực nhưng lạnh lùng đối mặt, không cầu cứu viện, trong lòng liền không qua được lằn ranh kia.
Tôi sẽ ở trên tàu điện ngầm chen chúc nhường chỗ ngồi cho ông lão tuổi già, dù cho tôi đã mệt đến hai chân run lên.
Thời điểm khi tôi đi ngang qua Thiên Kiều sẽ một ngụm uống hết nước khoáng, đem bình không đưa cho người nhặt rác, dù cho tôi không có khát chút nào.
Tôi sẽ thay người đi đường bỗng dưng té xỉu gọi điện thoại gọi xe cứu thương, dù cho vì thế mà tôi phải chi trả hơn một nghìn nguyên tiền thuốc thang.
Thấy việc nghĩa hăng hái làm? Nhiệt tình thiện lương? Không, đều không phải, tôi chỉ là vâng theo bản tâm tôi.
Ngu xuẩn cũng được, ngụy thiện cũng được, tôi muốn làm như thế, liền sẽ làm vậy, không hơn.
Người người đều nói xã hội lạnh lùng, lòng người đổi thay, nhưng ngoại trừ lần nữa chửi rủa nguyền rủa, những người này lại đã làm những gì đây?
Phẫn thanh nhiều như vậy, pháo oanh liệt như thế, nhưng xã hội vẫn không thay đổi duy trì bước đi sa đọa, không thể thu hồi.
Chung quy phải có người đi đánh vỡ ràng buộc, chung quy phải có người đi thủ vững trinh tiết, mặc kệ người khác thế nào, tôi trước sau như một.
Tôi biết làm như vậy sẽ bị cho rằng là kẻ ba phải do dự, thiếu quyết đoán, lề mề; có lẽ sẽ có người nói lập dị; có lẽ sẽ có người nói dối trá, tất cả đều không trọng yếu.
Người làm, trời xem, tôi không muốn mất kiên trì tôi luôn giữ, đó là tôi sống mà làm người, một điểm mấu chốt cuối cùng.
Mặc kệ mẹ Tiểu Hưng làm sao, nếu nàng đem hài tử giao cho tôi, vậy thì tôi sẽ tuân thủ hứa hẹn bảo vệ hắn; mặc kệ Tăng Nhu có bị thương hay không, cũng sẽ không trở thành liên lụy chúng tôi.
Nếu tôi đưa tay ra cho nàng, liền sẽ không dễ dàng bỏ qua nàng, cái này cũng là tôi hứa hẹn.
Người xưa nói, quân tử lời hứa đáng giá nghìn vàng, tuy rằng tôi chỉ là một tiểu nữ tử, nhưng cũng đặc biệt hứa hẹn.
Mưa tạnh, ánh mặt trời ló ra khuôn mặt tươi cười, nhưng trong lòng tôi lại nổi lên cảm giác xấu.
Quả nhiên, tất cả mọi người chưa kịp cao hứng lên, Cát Tân Bồi phái thủ hạ tâm phúc xuống dưới lầu lấy đồ ăn liền hỏa thiêu hỏa liệu vọt trở về, vẻ mặt đưa đám kêu to: "Ông, ông chủ! Không tốt !".
Tại Cát Tân Bồi không vui nhìn chằm chằm lại đây thì, vỗ gò má một cái, đem nửa câu nói sau nín đi ra, "Xác...!xác...!xác, xác sống lại tới nữa rồi! Đại béo đã bị chúng nó ăn!".
Lời hắn còn chưa dứt, trong hội trường đã là một mảnh kinh hoảng.
Mưa to mới hết, xác sống liền lại đột kích, có thể nói là một làn sóng chưa yên một làn song khác lại lên, vốn là lòng tin lung lay sắp đổ, sợ là càng thêm tán loạn .
Có người ló đầu nhìn dưới lầu một chút, mười mấy con xác sống đang tranh nhau chen lấn va chạm cửa lớn không tính rắn chắc, còn có một ít con cao to không sợ đau va vào trên mặt tường, không để ý xương mình bị đụng phải biến hình và phủ tạng máu tươi thưa thớt, viền mắt trắng bệch bên trong ngưng tụ một điểm màu đen, vững vàng mà thu lấy phương hướng có người sống, thê thảm kêu gào khát cầu duy nhất, khiến người nhìn mà phát khiếp.
Xem tư thế chúng nó, cùng trước trời mưa không thể giống nhau.
Xác sống tiến hóa, tin tức này khiến trạng thái vốn đang nghiêm trọng càng là chó cắn áo rách.
"Tòa nhà này đã có hơn mười năm lịch sử, chiếu theo tình huống này, thủ không được bao lâu.
Tất cả mọi người đều nghe rõ ! Lát nữa đều đi theo tôi lao ra! Cơ quan dưới tầng còn đỗ mấy chiếc xe, sáu người một chiếc, tự mình phân phối ".
Cát Tân Bồi khẽ cắn răng, nhưng hai khẩu súng cầm trong tay đều lên nòng, nhìn thoáng trung gian hội trường chết lặng nhưng vẫn như cũ có mấy người mặt mang vẻ sợ hãi, ném ra một chiếc chìa khóa xe, trầm giọng nói: "Từ đường phòng cháy tầng hai phá vòng vây, nơi đó có một nền tảng, có thể trực tiếp nhảy xuống, các ngươi đánh trận trước."
Đây là muốn để bọn họ đi làm con cờ thí , thực sự là...
Tôi có chút phẫn nộ, hắn đã quay đầu lại nhìn chúng tôi, lạnh lùng nói rằng: "Các ngươi là nhóm thứ hai!"
Ta! Kháo!" Mặc Mặc nhảy lên muốn chửi ầm lên, Tiêu ngăn lại nàng, khẽ mỉm cười, nhưng khe khẽ lắc đầu, bên trong ôn nhu ngậm lấy mấy phần lạnh lùng.
Mặc Mặc híp mắt nhìn nàng một chút, xì khinh bỉ một tiếng nhưng không tiếp tục nói nữa.
Chúng tôi một phương này tuy rằng có hai người Mặc Mặc và Tiểu Ngô là dị năng giả, thế nhưng tôi cùng Tiêu sức mạnh đều không cao, còn có hai đứa bé, thực sự là cùng một đám tráng niên Cát Tân Bồi nắm giữ vũ khí nóng khó có thể ngang hàng.
Kết quả cứng đối cứng, khả năng so với từ bên trong bầy xác sống phá vòng vây càng thảm hại hơn, Tiêu cũng chắc là sau khi cân nhắc, mới làm ra quyết định.
Nếu như chỉ có bốn người chúng tôi...!Tôi không muốn đi giả thiết, cứ việc trong lòng tránh qua hổ thẹn trong nháy mắt, nhưng tôi không hối hận sự lựa chọn của chính mình.
Một người đàn ông đứng ở chính giữa cười lạnh nhặt lên chìa khoá trên đất, không nói gì nữa, xoay người đi cửa trước, tôi đọc hiểu vẻ mặt của hắn: Là xem thường, là tự giễu, là không sợ đối với hết thảy đều nhìn thấu.
Bởi vì đã sớm không ôm hi vọng.
Người ở trung gian đều cùng theo hắn đi ra ngoài, tôi chú ý tới ánh mắt Cát Tân Bồi phức tạp, trong lòng chậm rãi lạnh xuống.
Có thể hắn đã từng là thật sự mang theo tâm vô tư cứu vớt những người này, thế nhưng hắn bây giờ, một lòng chỉ muốn lót đường vì chính mình sống tiếp.
Những người này được hắn cứu trợ qua ngược lại thành vật hi sinh hắn vứt bỏ đầu tiên, có phải là rất trào phúng đây?
Tôi nắm Tiểu Hưng, theo Tiêu đi ra ngoài, Mặc Mặc đỡ Tăng Nhu, Ngô Phóng Ca nắm một cây súng lục bên trong, sắc mặt đều là nghiêm nghị.
Cửa lớn tầng một bị mãnh liệt va chạm đến "Oành oành" vang vọng, chúng tôi ở trên hành lang tầng hai nhanh chóng chạy, dường như có thể cảm nhận được sàn nhà dưới chân chấn động.
Người nam nhân mang theo chìa khóa xe liếc mắt nhìn dưới lầu, tạm thời vẫn không có xác sống phát hiện nơi này, hắn rất nhanh chạy ra nền tảng nhảy xuống, mấy người khác cũng theo nhanh chóng nhảy xuống, không bao lâu, tiếng động cơ xe vang lên.
Tại tất cả mọi người đều cho rằng chuyện tiến hành đến vô cùng thuận lợi, có thời điểm hi vọng chạy ra, bỗng một tiếng hét thảm tựa như một đạo sấm sét, đánh nát hi vọng ánh sáng bọn họ mới ló đầu ra.
Tiêu nhẹ nhàng tung người một cái, linh hoạt nhảy đến trên đất bằng tầng một, đối với tôi dặn dò: "Tôi đi mở xe, cô cẩn thận chút."
Tôi gật đầu, ngồi xổm xuống nói với Tiểu Hưng im lặng không lên tiếng: "Chị nhảy