Có thể nhẹ như vậy mà thuận lợi giải quyết đi cái bọc nhỏ kia, là ngoài dự liệu của tôi, cũng làm cho tôi đối với tiểu nha đầu gọi Tăng Nhu nhìn với con mắt khác.
Nàng quả nhiên không chỉ có mặt ngoài đơn thuần vô hại như vậy.
Có điều, tôi cũng không ghét thành tựu nàng, ngược lại, tôi rất thưởng thức ở thời khắc mấu chốt nàng bộc phát ra dũng khí cùng quả quyết.
Từ bên trong kính chiếu hậu thấy rõ, nếu không phải nàng tranh thủ thời gian đúng lúc đem nam hài kia đẩy hướng về bầy xác sống, có thể bản thân nàng cũng khó thoát kết cục bị cắn xé.
Chỉ là, thưởng thức là một chuyện, tiếp thu nàng lại là một chuyện khác.
Nàng làm như thế, cùng người lúc trước đem tôi đẩy mạnh vào bên trong bầy xác sống lại có khác biệt gì đây?
Chỉ hồi tưởng một hồi, liền không nhịn được kích động muốn bóp chết nàng.
Đương nhiên, tôi tuyệt đối sẽ không ở trước mặt An Nhiên làm như vậy.
Dù sao, là mẹ tiểu tử kia có lỗi với nàng trước, thật muốn trả thù lại, cũng không quá đáng.
Chỉ cần không phải người trong cuộc, nói mát tất nhiên là dễ như ăn cháo, chỉ cho là xem cuộc vui bình thường không đếm xỉa đến, tôi cười cợt, dần dần tiêu tan tâm tư lấy tính mạng nàng.
Nói cho cùng, tôi cũng chỉ có điều là ích kỷ một chút bên trong chúng sinh thôi.
Tiểu tử kia bị xác sống ăn, Kiều Tử Mặc và Ngô Phóng Ca cũng không dễ chịu được, nhưng là còn lâu mới bị đả kích lớn như An Nhiên.
Tôi biết rõ, nàng là người coi trọng lời hứa, từ khi nàng tình nguyện đặt mình vào nguy hiểm cũng phải thu nhận giúp đỡ hai đứa bé này, giúp các nàng tranh thủ thời gian lên xe liền có thể nhìn ra, nhưng cũng chính bởi vì biết được điểm này, tôi mới quyết định không tiếc bất cứ giá nào, ngăn chặn hai người này liên lụy gánh nặng của nàng.
An Nhiên quá nhẹ dạ, loại nhẹ dạ này khi gặp phải người già trẻ em thể chất yếu đuối, càng nghiêm trọng.
Mà ở cái nơi nguy cơ tứ phía này,xã hội lòng người hiểm ác, loại nhẹ dạ này thường thường là trí mạng.
Tổng hợp phân tích một chút thực lực tiểu đội chúng tôi, cận chiến cường hãn, phụ trợ cao cấp, tiếp tế sung túc, chỉ thiếu một viễn trình điều khiển, mặc dù tôi hết sức ẩn giấu thực lực, khi gặp phải rất nhiều xác sống thì cũng không thể không ra sức đánh một trận, dù cho sau khi xác sống trải qua cơn mưa to sức chiến đấu tăng cường, toàn thân trở ra cũng có nắm chắc tám phần mười trở lên.Nhưng nếu là thêm vào hai đứa bé này, một tuổi nhỏ một thể yếu, cửa sống cũng phải biến thành tử lộ, khốn cục cũng phải bị đánh thành cục diện bế tắc.
Tôi không thể để An Nhiên ra tay, Kiều Tử Mặc dẹp an không tệ như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, Ngô Phóng Ca thì Kiều Tử Mặc nói gì nghe nấy.
Nếu không phải tiểu nha đầu Tăng Nhu này chủ động ra tay, phải đem hai người thần không biết quỷ không hay mà diệt trừ, vẫn đúng là cần tôi tốn nhiều sức lực.
Xem nàng am hiểu ý người như thế, tôi quyết định lưu nàng một mạng.
Xe bỏ qua rất nhiều xác sống trên đường lớn, An Nhiên vẫn trầm mặc không nói lời nào, mi mắt buông xuống, môi nhếch, sắc mặt trắng bệch, yên tĩnh làm cho người đau lòng, tôi thở dài một hơi, chậm lại tốc độ xe, quay cửa kính xe xuống.
Gió thôi qua bị thấm lạnh, lông mi nàng khẽ run lên, tựa hồ phục hồi tinh thần lại, liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, bỗng nhiên thấp giọng hỏi: "Tiểu Nhu, tại sao?"
Vẻ mặt rất bình tĩnh, giọng điệu hờ hững đến dường như không thèm để ý, nhưng tôi có thể cảm giác được, bên trong tâm tình nàng ngột ngạt là sâu sắc thất vọng cùng thương cảm, đó là một loại đau lòng bị phản bội.
Từng có lúc, tôi cũng cảm nhận hết tư vị này.
Vậy cũng thật không phải trải nghiệm gì tốt.
"Tại sao cái gì? Chị An Nhiên, em không hiểu ý của chị." Tăng Nhu nháy mắt một cái, một bên má nổi lên nho nhỏ lúm đồng tiền, dáng vẻ vô cùng ngây thơ rực rỡ, đáy mắt nhưng tích trữ một vệt nham hiểm lái đi không được.
An Nhiên dùng sức nhắm mắt, dường như là muốn bức nước mắt quay trở lại bên trong, hai con mắt nàng tiếp tục nhìn chằm chằm Tăng Nhu, từ tốn nói: "Em rõ ràng ý của chị.
Thật sự hận hắn như vậy sao? Hắn mới tám tuổi a..."
"Phải! Không sai! Em là hận hắn! Hận hắn không thể chết!" Tăng Nhu bỗng nhiên cười lạnh, mất khống chế che con mắt của chính mình, dường như muốn xóa đi cảnh tưởng gì đáng sợ.
Nhưng cũng chỉ trong ngăn ngắn nháy mắt, nàng lại giương mắt ra nhìn, ý cười càng sâu, cũng càng thêm vặn vẹo.
"Em suýt chút nữa liền bị mẹ con bọn hắn hại chết a! Lẽ nào em chính là chết chưa hết tội sao? Nếu như em không đẩy hắn, có thể liền đến phiên em chôn cùng hắn !"
Nàng hầu như là điên cuồng mà rống ra những câu nói này, nước mắt lăn xuống ướt nhẹp toàn bộ gò má, nhưng nàng chỉ là trợn to hai mắt, không có đi lau, cái dáng vẻ đáng yêu kia, dẫn theo mấy phần quật cường, khiến người ta có tức giận lớn hơn nữa cũng không nỡ lòng hướng nàng phát tiết.
Huống hồ tính tình An Nhiên nhẹ dạ như thế, phút chốc liền hạ khí thế, chỉ cau mày nhìn nàng, làm như tìm từ.
"Chị nói nha đầu, theo em nói như vậy, có phải là lần sau chúng tôi gây trở ngại đến em sẽ bị em không chút lưu tình bỏ qua đây?" Kiểu Tử Mặc luôn ngồi ở chỗ ngồi phía sau nhìn về phía ngoài cửa sổ bỗng nhiên bĩu môi cười lạnh nói, vẻ mặt có chút hờ hững đánh giá móng tay chính mình, nhưng giữa hai lông mày lại là sắc bén.
Thảo nào An Nhiên ở trong đại học tiếp xúc các sắc nhân mà còn duy trì tính tình đơn thuần mềm mại như thế, chỉ sợ cùng Kiều Tử Mặc bảo vệ cũng có chút ít quan hệ.
"Đương nhiên sẽ không, các chị cứu mạng em, em cảm kích còn không kịp, làm sao sẽ lấy oán trả ân?" Nụ cười trên mặt Tăng Nhu phai nhạt đi, nhưng hai mắt trợn to nghiêm túc nói rằng: "Hơn nữa, các chị đều lợi hại như vậy, làm sao sẽ chết? Tiểu Hưng không có năng lực tự vệ, chết rồi cũng là một loại giải thoát, không phải sao?"
"A, tiểu nha đầu, em nói rất đúng, không có ai phải vì người khác phụ trách.".
Tôi xoay tay lái một cái, chạy về phía đường bên trái, cười khẽ tán thành quan điểm của nàng, tại thời điểm mắt nàng lộ ra cảm kích lại bù đắp một câu.
"Chúng tôi cũng không có nghĩa vụ bảo vệ em an toàn, mang theo em chỉ là thuận tiện mà thôi."
Nhìn nàng đột nhiên biến sắc mặt, tôi hảo tâm tình dò hỏi: "Khoảng cách thị trấn tiếp theo còn có bốn, năm tiếng đường xe, em nghĩ kỹ đi nơi nào chưa?"
Tôi ra hiệu nàng xem phía sau, hai chiếc xe không nhanh không chậm chính là đám người cùng chúng tôi từ bên trong cục cảnh sát kia trốn ra được, không biết thủ lĩnh ở tận thế Cát Tân Bồi có chạy thoát không đây?
"Em, em không thể theo các chị sao?" Tiểu cô nương không lịch sự kêu, mới nói mấy câu như thế liền dễ kích động , hoảng loạn nằm úp sắp trên lưng ghế dựa cẩn thận mà hỏi An Nhiên, dáng vẻ lệ doanh vu tiệp đáng thương, thực sự là vô vị vô cùng.
Tôi bỏ qua một bên mắt, không động lòng tâm tư nàng.
An Nhiên hít sâu một hơi, lạnh nhạt hồi đáp: "Em yên tâm, nếu chị cứu em, thì sẽ không mặc kệ em..." Tại trong mắt tiểu nha đầu sáng ngời thì nàng dừng một chút lại nói: "Chờ chúng tôi tìm tới nơi nhiều người tụ tập, sau khi xác định an toàn mới để em lại."
Xem ra, An Nhiên là bỏ đi ý nghĩ đem cái