-- Tê...!Cái cổ, có chút đau đây.
Tôi chậm rãi mở mắt ra, bình phục một hồi bởi vì đứng dậy quá mạnh mà tầm mắt đột nhiên một mảnh màu đen, sau khi khôi phục ánh sáng, sờ sờ cái cổ dày đặc băng gạc, trên mu bàn tay còn lưu lại dấu vết truyền nước biển, bên trong cánh tay cũng có lỗ kim, tay chân vẫn còn có chút như nhũn ra, đầu óc thật ra lại tỉnh táo không ít.
Bốn phía đánh giá một phen, không nhìn thấy Tăng Nhu, không nhìn thấy Mặc Mặc, cũng không có thấy Tiêu, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác cô quạnh.
Tăng Nhu cũng không có theo chúng tôi đi tới khu B, dù sao không có dị năng, tôi xin nhờ Đàm Lạc Khả sắp xếp cho nàng một việc ung dung, Tiêu cho nàng mấy khối não tinh, nàng rất thoải mái đáp ứng rồi.
Tôi khó có thể quên, lúc Tăng Nhu rời đi theo một công nhân viên khác có chút quyến luyến có chút ánh mắt u oán, trong lòng mềm nhũn, hầu như liền muốn mở miệng lưu lại nàng, lời còn ở khóe miệng, tôi lập tức tỉnh táo lại, xoay người rời đi.
Đối với sự kiện nàng đem Tiểu Hưng đẩy mạnh vào bầy xác sống kia, tôi đã tiêu tan từ lâu, đứng lập trường của nàng, tôi có thể lý giải tâm tình cùng lựa chọn của nàng, nhưng chính vì như thế, tôi càng không thể mang theo nàng rời đi.
Từ nơi này đến thành phố B, còn một khoảng cách rất dài, tôi không biết trên đường sẽ gặp phải cái gì, thậm chí tôi không dám hứa chắc mình có thể bình yên vô sự đến chỗ cần đến.
Bên trong đội ngũ chúng tôi này, Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca đều có năng lực tự vệ, Tiêu chưa từng có động tay động chân qua, tôi chỉ là cái bao quần áo có cũng được mà không có cũng được, nếu lại mang theo Tăng Nhu không hề năng lực, tỷ lệ nguy hiểm là tăng lên gấp bội.
Chí ít, ở đây, khả năng nàng sống tiếp so với theo chúng tôi lớn hơn nhiều lắm,chỉ cần bảo đảm cái căn cứ này không có vấn đề lớn gì, chúng tôi liền rời khỏi.
Mọi buổi tiệc đều có lúc tan, nàng tuy rằng còn non nớt, nhưng nàng nhất định phải học được kiên cường, tôi cũng như thế.
Tôi không thể lại nghĩ tại mọi thời khắc đều dựa vào sức mạnh của Mặc Mặc, dựa vào trí lực của Tiêu, tôi không hi vọng trở thành gánh nặng của toàn bộ đội ngũ.
Nhưng là, dựa vào dị năng vô bổ của tôi, phải làm sao trở thành một phần trợ lực hữu hiệu đây?
Nghĩ đến đây, tôi chán nản vén chăn lên chuẩn bị rời giường.
Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ có chút động tĩnh rất nhỏ, khiến tôi khẩn trương im lặng nhìn tới, áo khoác sẫm màu bao vây một bóng người gầy gò, đội mũ, hoá trang đến vô cùng khả nghi, nhưng tâm tôi treo lên lập tức hạ xuống, không biết tại sao, dù cho nàng ngụy trang đến vô cùng tốt, tôi vẫn có thể một chút nhận ra, đây chính là Tiêu.
Loại trực giác gần như huyền diệu này làm tôi kiêu ngạo lại vừa thẹn thùng, ngọt ngào lại buồn phiền, lúc ẩn lúc hiện hiện lên một ý nghĩ, chợt lại bị tôi rất nhanh đè ép trở lại.
"Tiêu, cô đi đâu vậy ?" Tôi nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi, cũng không phải hoài nghi, mà là lo lắng.
Nàng tựa hồ không ngờ rằng tôi đã tỉnh lại, trong đôi mắt đẹp đẽ xẹt qua một vệt kinh ngạc, tay bỏ mũ xuống, sau đó vẩy vẩy tóc dài, quay sang tôi khẽ mỉm cười: "Tôi thấy Tử Mặc đi ra ngoài, có chút không yên lòng nên cùng ra ngoài xem xem."
-- Mặc Mặc cái tên này, lại đi gây sự ?
Tôi vội vàng hỏi: "Cái kia nàng..."
Chỉ là lời còn chưa nói hết, liền nghe tiếng vang cửa bị thô lỗ đẩy ra, một bóng người hấp tấp xông vào, một hồi nhảy nằm tới trên ghế, thở hồng hộc nói rằng: "Cái gì phá căn cứ! Còn có nói đạo lý hay không a! Dựa vào cái gì không cho ta đi vào? Còn quyền hạn? Ta phi! Ta làm sao không biết có chuyện này! khu A ghê gớm a! Cô nãi nãi còn không gì lạ, không thèm khát đây! Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Mắt chó coi thường người khác! Miệng chó bên trong phun không ra ngà voi! Cẩu, cẩu..." Hùng hùng hổ hổ mà rống lên một lúc, Mặc Mặc kẹt , không thể làm gì khác hơn là hận hận đập một cái bàn, biểu đạt sự phẫn nộ của chính mình.
Tôi lắc lắc đầu, cũng không tiện nói cái gì, trong lòng cười thầm: Nhìn dáng dấp nàng như vậy, hiển nhiên là đi khu A tìm cớ chưa toại ngược lại bị người ngăn lại, đừng nói trả thù, liền ngay cả mặt của người ta đều không thấy.
Vào lúc này, Mặc Mặc chính là nổi nóng, đến vuốt lông, cũng không thể lại trêu chọc tiểu ma vương này, không phải vậy nàng thật có thể nổ!
Tôi hắng giọng một cái, nghiêm túc hỏi: "Làm sao ? Nói cho tớ nghe một chút thôi? Ai bắt nạt người gặp người thích của, hoa gặp hoa nở Kiều đại tiểu thư chúng ta? Tớ cần phải giáo huấn hắn!"
Nàng xì cười một tiếng, lại tức giận liếc trắng tôi một chút, một mặt ghét bỏ xua tay: "Được rồi được rồi, thì tiểu thân thể nhỏ bé của ngài không tới hai lạng thịt, người mất chút máu liền hôn mê mấy lần, tôi cũng không dám làm phiền ngài đại giá! Vẫn là cho tôi yên phận nghỉ ngơi đi! Tôi đỡ phải bận tâm ngài!" Nàng tuy rằng ngoài miệng chế nhiễu tôi, nhưng biểu hiện thả lỏng không ít, trên mặt dẫn theo dáng dấp cười, không còn vẻ um tùm lúc nãy nữa.
Tôi lúc này mới nói bóng gió hỏi: "Được! Tớ không có mặt, nghe cậu nói nói, giúp cậu phân tích nói chuyện một hồi vẫn là có thể làm được...!Nói đi, đến cùng có chuyện gì?"
Mặc Mặc liếc tôi một chút, dáng vẻ có chút tức giận lại có chút chột dạ, cuối cùng vẫn là ở tôi nhìn kỹ không kìm được hồi đáp: "Ai nha còn không phải là vì cậu sao! Mấy tên gia hỏa đáng giết ngàn đao kia lại dám ở trên cổ cậu động dao găm, vậy chính là động dao găm ở trên cổ cô nãi nãi tớ, tớ làm sao nuốt được cơn giận này? Đương nhiên phải tới cửa giết đi lấy lại công đạo rồi!"
"Chỉ có điều điểm quan trọng, hành động không thành công, đúng không?" Tôi nghe nàng một chút, đại thể đoán được việc trải qua.
"Ai nha chính điểm ấy làm người tức giận a! Cái gì khu A khu B, chế độ đẳng cấp rõ ràng như thế đều sắp theo kịp xã hội phong kiến mà! Bọn họ đây là kỳ thị! Muốn gây nên dân phẫn mà!" Mặc Mặc nâng hai chân, căm giận bất bình nói rằng.
Tiêu đã đổi về nữ trang nhàn nhã ôm cánh tay liếc nàng một chút, lạnh nhạt nói: "Chỉ là không cho phép một mình cô đi vào thôi."
"Cái gì? Tại sao a? Còn có, làm sao ngươi biết a?" Mặc Mặc bỗng nhiên quay đầu trừng mắt nàng, hỏi.
Tiêu dường như không có việc gì khều móng tay bản thân, rất lâu trả lời: "Bởi vì trước xung đột, cô đã bị đưa vào theo dõi, chỉ cần cô vừa tiến vào trong phạm vi khu A, sẽ bị đội tuần tra ngăn lại và mời ra khỏi khu vực Khu A, vì để tránh cho cô tìm những người kia phiền phức cùng với việc tạo thành phá hoại đối với đồ vật và những người khác ở khu A.
Việc này kỳ thực cũng là đối với năng lực cô có một loại biến tướng khẳng định đây, Ma Tinh tiểu thư " Tiêu không nhìn Mặc Mặc trầm xuống sắc mặt, có chút ít trào phúng cười nói, "Cho tới tôi là làm sao biết...!Bởi vì tôi vẫn đi theo phía sau cô, nhìn thấy."
Tiêu vẫy vẫy tay, sau đó tại sắc mặt Mặc Mặc liên tục chuyển đổi nhìn đồng hồ tay một chút, cực kỳ tự nhiên nói sang chuyện khác: "Ừm, phòng ăn thứ hai đã đến giờ, đi phòng ăn xem một chút đi.
Không biết sẽ có phao tiêu cánh gà hay không đây."
Sự chú ý Mặc Mặc lập tức bị bốn chữ "Phao tiêu cánh gà" Tiêu nhắc tới hấp dẫn , nàng dũng cảm vỗ bàn một cái, nhìn tôi một cái nói: "Tiểu An Tử! Ngủ lâu như vậy nhất định đói bụng! Đi lên căn tin!"
Vì thế nên ở trong lòng cậu còn có cái gì so với phao tiêu cánh gà trọng yếu sao? Có sao? Nhất định không có!
Tôi yên lặng mà nhổ nước bọt nàng đối với phao tiêu cánh gà gần như biến thái si mê, mặt không hề cảm xúc mặc quần áo tử tế, theo các nàng đi ra ngoài.
Kêu Ngô Phóng Ca, bốn người cùng nhau đi đến phòng ăn gần nhất.
Tuy đã là thời gian phòng ăn mở cửa lần hai, dòng người vẫn hết sức chen chúc, chí ít tôi phóng tầm mắt nhìn, nhìn thấy chính là một mảnh đen kịt sau gáy.
Phòng ăn quy mô không nhỏ, là một toà kiến trúc ba tầng cao, nhìn ra có thể chứa đựng khoảng một nghìn người, này đã là một con số khá kinh người, chỉ là đối với căn cứ đại học thành dị năng giả đông đảo, vẫn như cũ là nhiều cơm ít thịt.
Có người nói, phòng ăn ở đây chỉ có ba cái như vậy, vì lẽ đó phải đem thời gian dùng cơm chia làm hai nhóm phân lưu tiến hành, mới không còn nạn đói.
Trong miệng không ngừng đọc thầm các loại tên gọi đồ ăn, Mặc Mặc rất là hưng phấn phóng tầm mắt tới phương hướng phòng ăn, kéo