Ở dưới Mặc Mặc mọi cách yêu cầu, chúng tôi sau khi ăn xong vẫn là đi đến nơi đăng ký lúc trước, tìm tới Đàm Lạc Khả đưa ra lời tham dự săn bắn.
Khiến tôi kỳ quái chính là Tiêu dĩ nhiên cũng không có ngăn cản nàng tùy hứng, lẽ nào nơi này còn có người hoặc việc gì đáng giá nàng lưu lại sao?
Vừa nghĩ tới có khả năng như vậy, trong lòng tôi liền hiện ra cảm giác chính tôi còn cảm thấy kinh ngạc...!thất lạc cùng với đố kị.
Tôi khó có thể chịu đựng khóe môi lành lạnh kia chỉ khi đang đối mặt tôi thì mới thoáng hòa hoãn, sẽ lại vì một người khác tràn ra độ cong xán lạn mà mỹ lệ.
Tôi khó có thể chịu đựng trong đôi mắt so với bảo thạch còn muốn lóe sáng hơn, so với sao trời còn óng ánh hơn kia sẽ phản chiếu ra một bóng dáng người khác.
Tôi khó có thể chịu đựng...!Tôi nghĩ, tôi đã không có thuốc nào cứu được.
Thế nhưng, ngoại trừ đem một phần mong muốn này nói ra, hoặc là mong muốn chôn sâu đáy lòng vĩnh viễn cũng không được đáp lại, tôi cái gì đều làm không được, cũng không thể làm.
Đàm Lạc Khả biểu tình đối với chúng tôi đến lại vô cùng vui mừng, có thể còn chứa mấy phần xấu hổ đối với sự kiện kia, nhưng trên mặt lại mang theo mỉm cười khéo léo: "Mấy người tới rồi...!A đúng rồi, cái tiểu nha đầu kia rất chịu khó, tôi giao cho nàng phụ giúp bếp trưởng phòng ăn, bếp trưởng đối với nàng khen không dứt miệng đây!"
"Không sai, chúng tôi ngày hôm nay còn nhìn thấy nàng, thực sự là phải cảm tạ cô nhọc lòng." Tôi biết rõ nàng đây là dấu không được công lao sặc sỡ của chính mình, nhờ vào đó xóa bỏ sự kiện mang đến mặt trái ấn tượng kia, cũng là đối với chúng tôi lấy lòng.
Mặc Mặc đã nói với tôi khi tôi hôn mê thì Hồ giáo sư kia thái độ đối với chúng tôi rất tốt, cứ như vậy tôi cũng không cảm thấy kỳ quái, trái lại là thuận thế cùng nàng khen tặng hàn huyên vài câu, đều tự tìm bậc thang leo xuống.
Nàng cũng là loại người giỏi nghênh phụng, sau khi sáng tỏ chúng tôi không có để ý chuyện này liền mỉm cười hỏi:
"Như vậy, mấy người tìm đến tôi là có chuyện gì sao?"
"Chúng tôi muốn đi săn bắn xác sống!" Mặc Mặc từ phía sau tôi nhô đầu ra, xen vào nói.
Tôi vỗ vỗ đầu nàng tựa ở trên bả vai tôi, quay sang Đàm Lạc Khả gật gật đầu nói: "Đúng, lần trước cô từng nói tới đề tài quyền hạn cao với thu được điểm, chúng tôi muốn biết ra khỏi thành săn bắn cùng sưu tầm vật tư cần thủ tục như nào."
Nàng tựa hồ là có chút ngột ngạt, trong mắt có ánh sáng không tên né qua, chợt nở nụ cười: "Thật là khéo, sớm định ra chính là ngày mai sẽ có một đội muốn đi tham gia cái nhiệm vụ thường lệ này, có điều bởi vì một số nguyên nhân vừa nãy bọn họ tới hủy nhiệm vụ, tôi đang lo phải làm sao đây, mấy người liền đến ! Có điều...!" nàng dừng một chút, có chút chần chờ nói rằng, "Nhiệm vụ này độ khó hệ số phải so với trước lớn một chút, đương nhiên đổi lại cũng đồng dạng khả quan."
"Độ khó hệ số? Cái này phải tính thế nào?" Tôi nắm lấy từ mấu chốt trong đó, không khỏi hỏi.
"Nói như vậy, mấy người có thể lĩnh nhiệm vụ đại thể sẽ chia làm ba đẳng cấp giáp, ất, bính.
Độ khó hạng nhất hầu như sẽ không tuyên bố, một khi tuyên bố chính là cường chinh tính phân phối nhiệm vụ, việc liên quan tới phát triển kế sinh nhai của căn cứ.
Ất bình thường là đi khá xa thành trấn liên lạc thông tin cùng tìm cứu.
Bính lại là ở gần săn giết xác sống.
Tích lũy mười cái bính có thể tăng lên trên một quyền hạn, một ất tương đương với mười các loại bính, cứ thế mà suy ra." Nàng tường tận giải thích, ánh mắt thoáng qua một cái ở trên mặt Mặc Mặc, "Hai ngày trước có một tiểu đội đi săn bắn, thế nhưng quá kỳ hạn còn chưa có trở lại, cũng mất đi thông tin sóng điện tín hiệu, vốn là tiểu đội Trịnh Tùng ngày mai xuất phát đi tìm cứu, thế nhưng hiện tại bọn họ chợt muốn hủy bỏ..."
"Trịnh Tùng? Chính là cái đồ lưu manh kia?" Mặc Mặc cau mày nói rằng, "Vốn là nhiệm vụ của bọn họ? Vừa vặn, bọn họ không làm đúng không? Chúng tôi nhận!"
-- cướp chuyện làm ăn của người khác có gì hay !
Tôi hầu như có thể tưởng tượng đến tâm lý Mặc Mặc hoạt động.
Lại nói, ai cho cậu quyền tự ý đồng ý a? Ít nhất phải dân chủ bỏ phiếu chứ?
Tôi tức giận trừng nàng một chút, quay đầu lại trưng cầu ý kiến hai người kia.
Được rồi, Ngô Phóng Ca không có ý kiến tôi có thể hiểu được, coi như Mặc Mặc muốn giết người hắn phỏng chừng cũng đưa dao găm, nhưng là, tại sao Tiêu cũng chỉ mỉm cười ngầm đồng ý?
Nếu ba người bọn họ đều đồng ý, tôi cũng không phản bác nữa, chỉ là đáy lòng vẫn cứ suy nghĩ : Vô duyên vô cớ, tiểu độ Trịnh Tùng vì sao lại hủy bỏ nhiệm vụ lần này đây? Là bởi vì độ khó hệ số quá cao?
Không, nếu là như vậy thì lúc trước bọn họ sẽ không nhận, hơn nữa bọn họ nắm giữ quyền hạn ở tại khu vực cấp A, thực lực bản thân tất nhiên không tầm thường.
Như vậy, là đội ngũ của họ đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ đến lúc nãy ở phòng ăn nhìn thấy mấy người kia dáng vẻ kinh hoàng, tôi hoài nghi khả năng này càng to lớn hơn.
"Vậy các người chuẩn bị nhận nhiệm vụ này sao?" Đàm Lạc Khả hỏi.
Tôi còn đang do dự bên trong, Tiêu đã vỗ bản: "Được."
Mãi đến tận ngày thứ hai đoàn người chúng tôi lái Land Rover vào sáng sớm, ở trong nắng sớm mỗi người gặm nửa lương khô được phân phối, dọc theo con đường hướng dẫn lúc rời đi, tôi mới hậu tri hậu giác nghĩ đến, có phải là nên mang chút vũ khí vừa tay đây?
Nghe được vấn đề của tôi, Tiêu ung dung thong thả từ trong không gian lấy ra mấy cây súng lục, thậm chí còn có một chút lựu đạn, vẻ mặt bình tĩnh đưa cho tôi.
Cảm thấy đối với việc nắm giữ những vũ khí này là chuyện đương nhiên.
"Ây..." Tôi tùy ý chọn một cây súng lục đeo ở bên hông, thấy Mặc Mặc cùng Ngô Phóng Ca hai người đều tràn đầy phấn khởi chọn hai khẩu súng lớn, không khỏi nhắc nhở, "Hai người các cậu cũng không cần phải dùng súng chứ?"
Theo tôi được biết, Mặc Mặc cũng không có kinh nghiệm dùng súng, chơi trong game đương nhiên không tính.
Ngô Phóng Ca cũng chỉ là một trạch nam bình thường, hai người này dị năng phát huy lên tác dụng phải xa hơn với dùng súng, tại sao một mực đối với sử dụng súng có tình cảm đây?
Mặc Mặc ghét bỏ liếc tôi một chút, một mặt đứng đắn nói rằng: "Đó là đương nhiên bởi vì dùng súng khá là soái rồi! Không có chơi ( Resident Evil ) ? Một súng nát đầu mới hay a!"
Ngô Phóng Ca ở một bên dùng sức gật đầu, hiển nhiên là Mặc Mặc nói đến tâm khảm bên trong hắn.
Không nói gì trừng bọn họ vài lần, tôi nghiêng đầu đi, yên lặng nhìn ngoài cửa sổ, mấy tên này có thể có một chút cảm giác căng thẳng sinh tồn ở tận thế hay không? Thực sự là được rồi...
Ở ngoài thành phụ cận đã rất ít có thể gặp phải người sống, đúng là thỉnh thoảng bốc lên vài con xác sống, nghĩ đến là bị lượng lớn hơi thở người sống trong đại học thành hấp dẫn tới được, nhìn thấy chúng tôi chậm rãi chạy Land Rover, những xác sống này đều không thể chờ đợi được nữa nhào tới, tuy rằng đều bị thân xe kiên cố ngăn trở, bị bánh xe nghiền nát, thế nhưng lực xung kích lại làm cho toàn bộ xe đều chấn động mấy lần.
Cùng so với trước, xác sống tốc độ và sức mạnh đều tăng lên trên diện rộng, đã có thể sản sinh uy hiếp đối với xe chúng tôi, tôi thậm chí hoài nghi nếu