Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
Không có ánh sáng, chung cư tối mịt không nhìn thấy rõ gì cả. Thiếu niên hô nhỏ một tiếng, dường như không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Tần Tổ Vinh cũng ngừng giãy giụa. Trên thực tế, ngay bản thân Lý Mộ Nhiên cũng hơi bất ngờ. Cô chẳng qua chỉ muốn thử xem có thể mang được cả ba người đi hay không, chẳng ngờ được lại thật sự thành công, hơn nữa còn cảm thấy dư thừa sức lực, chỉ là chưa nắm rõ liệu có thể đưa được tất cả mọi người ra hay không thôi. Cho dù có thể đi nữa, chỉ sợ sẽ không dễ dàng gì. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy đau đầu, nhưng cũng không có thời gian để nghĩ nhiều, đưa tinh thần lực ra thăm dò, chú ý tình huống bên kia của Tống Nghiễn.
“Chị ơi, chúng ta đang ở đâu vậy?” Bên tai truyền đến tiếng thiếu niên sợ hãi dò hỏi.
“Chị cũng không biết, nhưng tạm thời đang an toàn rồi.” Lý Mộ Nhiên phân tâm trả lời, cô chỉ cố hết sức để tìm nơi đặt chân mà thôi, chứ cũng không quen thuộc khu vực này nên đương nhiên sẽ không biết đây là đâu. “Phòng bếp ở bên kia, em tìm thử xem, không chừng có thể tìm được gì đó. Nhưng phải cẩn thận một chút, đừng tạo ra tiếng động.” Nói xong, không để ý tới bọn họ nữa.
Chẳng qua chỉ là một cái nháy mắt, chú Trần đang đứng ở bên cửa liền không thấy bốn người kia đâu cả, thất kinh vọt vào trong phòng, phát hiện cửa sổ vẫn đóng chặt, tìm trong các ngóc ngách cũng không thấy bóng dáng mấy người kia, nhất thời do dự, không thể không nghĩ tới tình huống bị kẻ địch bắt đi trong im lặng, nhưng cũng không thể kêu lên, sợ nhỡ may người bên mình chạy thoát rồi, ngược lại sẽ khiến kẻ địch chú ý. Trong lòng vô cùng buồn bực và lo lắng, chú quay lại cửa xem xét, tình hình chiến đấu bên ngoài đang vô cùng thảm thiết.
Thanh niên Võ tông kia dường như rất thích trò mèo vờn chuột, với năng lực của gã thì ngay từ đầu đã có thể giết sạch mọi người rồi, nhưng gã lại cố tình không làm vậy, mà là chậm rãi tra tấn bọn họ, thỉnh thoảng chém vài nhát kiếm, chiêu nào cũng thấy máu, nhưng lại đảm bảo không tổn hại đến năng lực hành động của họ, hiển nhiên không sợ bọn họ cắn trả hoặc nhân cơ hội chạy trốn. Đám người Tôn Trăn đầy kinh nghiệm sa trường, tuy rằng mới đầu bị đánh đến uất nghẹn, ngay cả góc áo của kẻ địch cũng không sờ đến được, nhưng có thời gian dài giảm xóc cũng đã tìm ra được chút đường đi, bắt đầu có ý thức thu hẹp lại chiến trường, ra tay tàn nhẫn, không chùn bước, rất có kiểu cách lấy hại đổi hại. Đối mặt với cường địch có tốc độ cùng sự nhạy bén không thể so sánh thế này, cũng chỉ có thể dựa vào biện pháp máu chảy đầm đìa ngu ngốc thế này mà thôi.
Một tiếng rên phát ra, Tạ Thu Sanh nắm chặt kiếm đang đâm vào hông mình, thúc đẩy dị nặng hệ mộc, thực vật biến dị xung quanh chọc thủng nóc nhà vách tường sàn nhà, xông tới kẻ kia. Chỉ một chốc dây dưa này, nắm đấm của Lệ Cảnh, đao của Diệp Kiên, Kha Trường Phong và Tôn Trăn đã rơi xuống. Bọn họ biết đây là cơ hội khó có được, một khi đối phương không muốn quan tâm nữa, chỉ sợ đó cũng chính là lúc chết của họ, cho nên tất cả toàn lực xông lên, hi vọng một kích giết địch, tệ nhất thì cũng phải khiến đối phương trọng thương. Không phải bọn họ không có tự tin, nếu đổi là kẻ khác, cho dù là kẻ mạnh có dị năng tam hệ, dưới cùng tình huống bọn họ có đủ tự tin chém kẻ đó thành mấy miếng, nhưng đối mặt với gã Võ tông này, bọn họ lại không chắc chắn chút nào. Sự thật chứng minh, cảm giác đó là chính xác. Chỉ nghe người kia cười lạnh một tiếng, động tác rút kiếm đổi thành đẩy vào, dựa vào lực tóm của Tạ Thu Sanh, vết đâm vốn nông liền xuyên thấu thân thể anh. Đồng thời trước khi bị dây leo biến dị quấn lấy, một chân gã đá Tạ Thu Sanh, chân khác mượn lực đá vòng, đạp bay toàn bộ những người khác đi.
Tay Tạ Thu Sanh bị lưỡi kiếm sắc bén cắt qua, gân cốt đứt đoạn, lại bị thêm một đạp trí mạng, bên tay nắm lấy thân kiếm không còn chút sức lực nào, thời điểm bị quăng ngã, chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm bị rút ra từ thân thể mình, mang theo cột máu phun ra nóng hổi, thực vật biến dị mất đi dị năng khống chế trong chớp mắt bị chém xuống đầy đất.
“Ha! Các người chỉ có chút năng lực này thôi à? Thật làm bổn thiếu quá thất vọng rồi.” Thanh niên Võ tông dường như khá bất mãn, xách theo thanh kiếm nhỏ máu, khinh thường mà quét mắt nhìn mấy người bị gã đá rơi rụng tan tác đến nửa ngày không động đậy được, cuối cùng dừng mắt trên người Tống Nghiễn đang đứng cùng Hà Nhữ An.
“Cậu đi xem Tiểu Tạ đi.” Tống Nghiễn ngăn Hà Nhữ An không cho tiếp tục lãng phí dị năng trên người mình nữa, cả cánh tay phải của hắn bị chặt đứt, muốn dị năng hệ trị liệu nối lại cũng không phải chuyện nhẹ nhàng gì, đặc biệt là khi còn đang ở trong tình huống như thế này.
“Được.” Hà Nhữ An chần chừ một chút rồi đáp ứng. Tuy nhiệm vụ của họ là bảo vệ Tống Nghiễn, đã sớm chuẩn bị tinh thần có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nhưng khi chân chính nhìn thấy chiến hữu bị trọng thương sắp chết, anh vẫn không thể khống chế được tư tâm nhen nhói.
Tống Nghiễn rút dây lưng ra, buộc chặt cánh tay phải đã nối da liền thịt vào bên eo, trước khi Hà Nhữ An rời đi cũng không ngẩng đầu lên mà dặn dò: “Đưa Tiểu Tạ vào trong gian phòng kia đi.” Nói xong, dị năng hóa tay trái thành đao tấn công thanh niên Võ tông mặt đầy kiêu ngạo kia.
Thanh niên ngả ngớn quay kiếm, cười chế giễu, cũng không ngăn cản Hà Nhữ An đi cứu Tạ Thu Sanh, hiển nhiên chắc chắn rằng bọn họ sẽ không trốn thoát được khỏi tay gã, “Rất tốt, từng người lên một, chơi như vậy mới thú vị chứ!” Khi nói chuyện, mũi kiếm hất một cái, ngăn lại bàn tay kim loại hóa của Tống Nghiễn, trước khi bị bắt liền trượt sang bên, lần thứ hai chém về phía cánh tay phải từng bị gã chặt đứt, mạnh mẽ lại nhanh chóng.
Tống Nghiễn như không phản ứng kịp, mắt thấy cánh tay phải lại sắp bị chém đứt, đúng lúc này, một luồng điện quang thô to đột nhiên phát ra từ bả vai hắn, giống như một con rắn bạc trườn theo đường kiếm đánh thẳng vào đối thủ. Kiếm và chuôi đều là kim loại chế tác, căn bản không thể ngăn được dòng điện. Chiêu thức vô cùng đột ngột, thanh niên từ đầu tới cuối không coi ai ra gì cũng bị làm cho trở tay không kịp, thêm nữa gã cũng không muốn buông kiếm ra, cuối cùng liền bị giật điện. Một kích này Tống Nghiễn dùng hết sức lực, nếu là người thường chắc chắn sẽ bị cháy thành than, có điều thanh niên này có nội lực hộ thể, tuy
không thảm như vậy nhưng cũng bị giật điện đến tóc dựng cả lên, xanh cả mặt, toàn thân tê mỏi vài giây. Chú Trần vẫn luôn bàng quan thấy thế lập tức ra tay, dậm chân một cái phát động dị năng, chỉ thấy nền xi măng vỡ ra, đất đá quay cuồng, cuối cùng hóa thành tảng đá cứng nhất giữ chặt chân của thanh niên. Tống Nghiễn nắm lấy cơ hội, móng kim loại hóa thành gai nhọn, xông thẳng về phía tim của đối phương.
“Hay! Hay lắm! Có thể khiến ta bị thương, có chút bản lĩnh đấy, bổn thiếu thích, không mất công chuyến này chút nào. Hàng tốt thế này, để bổn thiếu nghĩ một lát…… Ồ, không bằng nghiền nát xương cốt của mày, rồi lột da, cắt lưỡi, móc mắt, làm thành thịt trùng để nuôi… Ý kiến hay, mới nghĩ tới thôi đã kích động run hết cả người rồi!”
Thanh niên lúc này đã lấy lại sức, cười quái dị, trong mắt không phải là tức giận, mà ngược lại lộ ra hưng phấn không áp chế được, nhưng ngữ khí nói chuyện vẫn chậm rì rì, tay cầm kiếm không nhúc nhích, tay kia thì nhẹ nhàng đập vào gai kim loại đã tới buồng tim, rõ ràng không thấy gã dùng bao nhiêu sức, nhưng Tống Nghiễn lại cảm thấy tay không tự chủ được mà lệch đường, gai kim loại liền đâm vào khoảng không, ngay sau đó ngực bị đánh mạnh một cái, thân thể không khống chế được mà bay ra ngoài, đập vào tường, ngã đến choáng váng đầu óc.
Vị tanh ngọt xông lên khoang miệng bị hắn nỗ lực áp xuống, dị năng tan đi, tay trái chống đất muốn đứng dậy, bên ngực lại truyền đến cơn đau đớn bén nhọn, hô hấp hắn cứng lại, ngã vật ra, mồ hôi lạnh đầy mặt.
E rằng xương sườn bị gãy rồi, hơn nữa không chỉ có một cái. Tống Nghiễn giơ tay sờ một chút, bình tĩnh đưa ra kết luận, rồi lập tức ra lệnh với những người khác: “Lui hết vào trong gian phòng kia!”
Hắn cắn răng đỡ tường đứng lên, bản thân dẫn đầu lùi vào trong, phóng từng luồng sét đánh lạc hướng thanh niên, đồng thời hô to: “Mộ Nhiên!” Chỉ trong phút chốc hắn đã đoán được, đòn tấn công lúc nãy kia không tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho thanh niên như đã nghĩ, hơn nữa dị năng của chú Trần cũng không thể giữ chân đối phương quá lâu, trong khoảng thời gian này trừ khi xảy ra kì tích, còn không e là bọn họ có cố thế nào cũng không thể giết chết kẻ kia, cho nên lựa chọn sáng suốt nhất chính là dưới tình huống hiểu biết có hạn của gã, lợi dụng dị năng của Lý Mộ Nhiên mang những người không thể tự bảo vệ bản thân đi trước. Những người còn lại, liều mạng cũng được, chạy trốn cũng được, không còn gì liên lụy nữa, mới có thể không cần kiêng dè gì cả. Hắn hoàn toàn không hề lo lắng Lý Mộ Nhiên không hiểu được suy nghĩ này của mình.
Ngoài Tống Nghiễn và chú Trần đang trong phòng khách ra, cũng chỉ còn lại bốn người Tôn Trăn, Lệ Cảnh, Kha Trường Phong cùng Diệp Kiên, tất cả đều bị thương, mà trong đó Diệp Kiên bị thương nặng nhất, khi bị quăng đi anh vừa lúc ngã vào giàn trồng hoa kim loại, mấy thanh kim loại đứt gãy đâm thẳng vào từ phía sau, tuy rằng mặc quần áo dày cũng cản bớt được chút ít, nhưng chỉ là không lập tức mất mạng mà thôi. Nghe Tống Nghiễn nói vậy, tuy rằng khó hiểu, nhưng phục tùng mệnh lệnh đã là bản năng của họ, ba người vừa mới đứng lên đang định tiếp tục chiến đấu chỉ đành lui vào gian phòng kia, Kha Trường Phong cách Diệp Kiên gần nhất, cho nên thuận tay đỡ Diệp Kiên theo.
“Chạy? Chạy được sao?” Hai chân thanh niên bị giữ chặt, bị sét đánh đến đỡ trái đỡ phải, chật vật không chịu nổi, tuy rằng không bị thương, nhưng hiển nhiên gã cũng không thích tình cảnh mất chủ động thế này, giọng nói trở nên vô cùng lạnh lẽo. Chỉ nghe một tiếng quát khẽ, tầng đất đá cứng như nham thạch đang vây hai chân gã trong phút chốc vỡ vụn, chú Trần phun một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau.
Ầm, một cái dây xích lửa cuốn về phía thanh niên, Lệ Cảnh và Tôn Trăn dừng bước chân, để Kha Trường Phong đỡ Diệp Kiên vào trong phòng. Tống Nghiễn đến bên cửa trước bọn họ một bước nhưng lại không đi vào, chỉ duỗi tay đẩy chú Trần vào trong.
Bên trong phòng, Hà Nhữ An không rảnh lo chuyện mấy người Lý Mộ Nhiên biến mất mà ngạc nhiên hay nghi ngờ, anh ta đang nắm chặt thời gian dùng dị năng đã không còn nhiều lắm cứu lấy Tạ Thu Sanh đang thở thoi thóp, chỉ sợ chậm thêm chút nữa thì người cũng chẳng còn. Mà lúc Tống Nghiễn gọi Lý Mộ Nhiên, Kha Trường Phong, Diệp Kiên và chú Trần đồng thời tiến vào, cũng chẳng qua chỉ là chút thời gian, nói thì dài nhưng thực tế còn chưa đến nửa phút. Lý Mộ Nhiên quả nhiên không phụ kỳ vọng của Tống Nghiễn, sau khi bọn họ vừa vào trong thì cô liền trở về ngay.
Biết dị năng của Lý Mộ Nhiên chỉ có Thẩm Trì không theo ra cùng, những người khác thì hoàn toàn không hay biết gì cả, bởi vậy khi thấy cô đột nhiên xuất hiện thì thực sự hoảng sợ, nhưng cô cũng không kịp giải thích gì cả, một tay nắm lấy Tạ Thu Sanh, tay còn lại là Diệp Kiên, sau đó nói với ba người đàn ông còn lại đang khiếp sợ nhìn mình: “Nắm chặt tay tôi.” Trên thực tế sau lần trước mang đi ba người kia, hiện tại cô cũng không thể xác định mình có thể mang được bao nhiêu người, thậm chí cũng không rõ sau lần này, còn có thể quay lại đây nữa không. Điều duy nhất cô có thể làm là cố hết sức, cô nghĩ đây cũng là điều mà Tống Nghiễn hi vọng cô làm được, cho dù cuối cùng hắn có khả năng phải ở lại nơi này vĩnh viễn.
Chú Trần nghĩ đến chuyện không thấy bóng dáng của hai đứa cháu mình, liền không chút do dự mà nắm lấy cánh tay của Lý Mộ Nhiên, Kha Trường Phong há mồm muốn hỏi nhưng bị Hà Nhữ An đẩy một cái, đành hậm hực ngậm miệng lại, chỉ là vẻ mặt không khỏi hơi do dự. Chờ ba người nắm chắc xong, Lý Mộ Nhiên liền phát động dị năng.