Edit: Diệp Thần
Beta: Yến Phi Ly
Bên tai truyền đến tiếng hoan hô đè nén của trẻ con, Lý Mộ Nhiên nhịn xuống cảm giác khí huyết quay cuồng, chuyện đầu tiên làm chính là đếm số người, một, hai, ba… năm?
Năm người! Mắt cô bỗng dưng trợn to, trong nháy mắt cảm giác nhức đầu ù tai tựa như biến mất hết, đổi lại là sự vui mừng không thể miêu tả được. Nhưng mà sự vui mừng này chỉ lướt qua mà thôi, bởi vì cô nghĩ tới Tống Nghiễn còn đang trong cơn hiểm nguy.
“Dị năng của cô vậy mà lại là……” Kha Trường Phong vừa mừng vừa sợ, còn có cả sự hâm mộ không nói nên lời, chỉ là Lý Mộ Nhiên cũng không có tâm tình nghe anh ta nói, cúi đầu loạng choạng đi về phía sô pha ngồi xuống, sau đó nhắm hai mắt lại.
Hà Nhữ An cũng vô cùng giật mình, nhưng không có thời gian hỏi nhiều, lấy một viên tinh hạch từ túi tiền ra, vừa hấp thu vừa nắm chặt thời gian chữa trị cho người bạn bị trọng thương. Trên thực tế anh ta đã kiệt quệ rồi, nhưng lại không thể không ép bản thân bức ra chút năng lượng cuối cùng.
Trong khoảng thời gian Lý Mộ Nhiên rời đi, thiếu niên đã nhóm lửa lên, đồng thời dùng rèm và các loại đồ vật khác che chắn hết cửa sổ để tránh ánh lửa để lộ vị trí. Cô bé Tiểu Niếp đã ngủ rồi, được đặt trên giường, che một tầng chăn bông thật dày. Chú Trần thấy hai đứa cháu đều ổn cả, cuối cùng yên lòng, sắc mặt nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Tần Tổ Vinh ngồi dựa tường, ngơ ngẩn nhìn ngọn lửa bập bùng, không biết đang nghĩ cái gì, nhưng vẻ mặt không còn cuồng loạn như lúc trước nữa. Nếu không phải còn có ba người vẫn đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, thì cảnh tượng này có thể coi là bình yên.
“Lý… em gái Lý à…” Mong ngóng mấy người Tống Nghiễn, Kha Trường Phong thấy Lý Mộ Nhiên ngồi một chỗ không có động tĩnh gì, không khỏi rất sốt ruột, đang muốn xin cô đi thêm lần nữa, lời còn chưa nói ra, người ở trước mắt đã biến mất. Anh ta vẫn chưa quen tình huống kiểu này, hơi sửng sốt một chút rồi thở mạnh một hơi, lúc này mới thoáng yên lòng.
Rắc! Chân trái Tống Nghiễn vẹo một cái, té ngã trên đất, bị thanh niên kia đá nát xương bánh chè. Thì ra sau lần thua thiệt kia, thanh niên đã rút kinh nghiệm, xuất thủ biến hóa tùy ý, khiến người khác không thể dự liệu được, Tống Nghiễn cũng không thể dùng chiêu cũ được, liên tục bị thương. Tình huống của Tôn Trăn và Lệ Cảnh cũng không tốt hơn hắn là bao, trên người bọn họ bị gãy xương ít nhất hai chỗ trở lên, hơn nữa đều là ở nửa người dưới, dường như là vì đề phòng họ chạy trốn. Đúng như gã nói lúc nãy, mỗi lần ra tay đều chỉ đánh gãy xương của bọn họ, không giống như lúc mới gặp trực tiếp thô bạo chém đứt bộ phận nào đó. Chẳng qua trong giọng nói lúc đó của gã để lộ ý nhằm vào Tống Nghiễn, mà hiện tại đã bao gồm cả hai người kia.
“Chậc chậc, ngoan cường thật đấy!” Nhìn ba người ngã trên mặt đất, thanh niên cười đến tùy tiện, rồi lại mang theo vẻ không hài lòng. Thực lực của gã không chỉ mạnh, mà tâm lý còn vô cùng biến thái, có ham mê hành hạ người khác đến chết, nhìn đủ loại tư thái xấu xí: sợ chết, kinh hoàng, cầu xin thương xót, thậm chí là giết hại lẫn nhau của bọn họ, thích nhìn sự thống khổ cùng nguy hiểm tử vong tra tấn người ta đến hoàn toàn thay đổi. Nhưng cho tới bây giờ, Tống Nghiễn không chỉ sắp xếp những người khác gọn gàng lùi vào trong gian phòng kia đâu ra đấy, cũng không hề lộ ra chút sợ hãi chùn bước nào, gã cảm thấy không thú vị gì cả, nhưng đồng thời cũng khơi mào khoái cảm chinh phục trong lòng.
“Không cần vội, chờ ta bắt được hết những người trong phòng kia, chúng ta sẽ từ từ chơi tiếp. Ha! Xem như bọn mày thức thời, không bỏ chạy, nếu không… Gì, không đúng!” Lời còn chưa dứt, người đã đi về phía gian phòng kia. Lỗ tai gã rất thính, cho nên khi đám người Lý Mộ Nhiên lui vào trong đó, gã cũng không ngăn lại, chính là vì có thể cảm giác được động tĩnh bên trong, chỉ cần bọn họ đẩy cửa sổ chạy ra ngoài là gã có thể lập tức ra tay cản trở. Mà cũng bởi vì bên trong không truyền ra tiếng động gì, cho nên gã mới nhàn nhã chậm rãi trêu đùa mấy người Tống Nghiễn, đồng đồng thời tạo áp lực tâm lý cho những người kia, tích lũy sợ hãi. Nhưng thẳng đến thời khắc này, gã mới đột nhiên nhận ra có gì đó không đúng. Gã cứ chú ý âm thanh phát ra khi có kẻ muốn chạy trốn, lại xem nhẹ tình huống thanh âm biến mất.
Quá yên tĩnh! Yên tĩnh đến mức cứ như không có ai ở bên trong vậy. Điều này không bình thường chút nào.
Trong nháy mắt thanh niên đi xuyên qua khung cửa, Lý Mộ Nhiên xuất hiện lần nữa, chẳng qua lần này vừa vặn đâm vào người Tống Nghiễn.
“Chủ nhiệm.” Cô quát khẽ đồng thời cơ thể vươn ra, duỗi tay tóm lấy chân Tôn Trăn cách đó một khoảng.
Đã ôm tâm lý chờ chết, Tôn Trăn và Lệ Cảnh đang chuẩn bị tìm thời dồn chút dị năng còn sót lại vào một kích cuối cùng liền bị sự xuất hiện của cô làm cho hoảng sợ, ngược lại Tống Nghiễn sau nháy mắt sửng sốt, liền nhanh chóng dùng cái tay còn dùng được ôm lấy eo cô.
“Lệ Cảnh, tóm lấy Tôn Trăn. Tôn Trăn, nước.” Tống Nghiễn trầm giọng nói, sau đó không chút do dự chuyển hóa tất cả dị năng trong cơ thể thành một luồng sấm sét, phóng về phía gian phòng kia. Cùng lúc đó, Tôn Trăn nhận được ý của hắn nhanh chóng bắn ra một màn nước, ra sau mà tới trước, sấm sét ngừng lại một chút trong không trung rồi sau đó ầm ầm dừng trên màn nước, hình thành một hàng rào điện đan chéo nhau, khó khăn ngăn cản thanh niên đang chuẩn bị quay ra.
Hàng rào điện không duy trì được bao lâu, tấm chắn nho nhỏ này cũng không cản được vũ lực mạnh mẽ của thanh niên, nhưng vẫn có thể ngăn được một hai giây, mà một hai giây này cũng đủ để Lý Mộ Nhiên mang ba người rời đi.
“Chết tiệt!” Lúc nghe thấy tiếng Lý Mộ Nhiên, thanh niên liền lập tức xoay người, nhưng chờ đến khi gã đột phá được hàng rào điện, vung kiếm bổ tới, tuy có dính máu, nhưng cuối cùng vẫn không giữ người lại được, gã tức đến vung kiếm trực tiếp chém cái TV cách đó không xa thành hai nửa.
“Cho rằng như vậy là có thể chạy thoát sao?” Tức giận nổi điên, đối mặt với căn phòng trống không, gã cười vô cùng âm trầm.
Trong tòa chung cư cách đó 20 km, bốn người chật vật không chịu nổi xuất hiện tại khoảng trống trong phòng khiến những người khác vui mừng kêu khẽ, chẳng qua khi nhìn thấy tình trạng của họ, lại chuyển thành ngưng trọng.
Tình trạng thảm nhất phải kể đến Tống Nghiễn, ngoài cánh tay phải bị chặt đứt cùng đầu gối bên trái bị gãy ra thì kiếm khí vừa rồi thanh niên Võ tông nhắm vào Lý Mộ Nhiên cũng bị hắn chặn lại, gần như bị chém thành hai nửa, lúc này hơi thở đã thoi thóp. Tình huống của Lý Mộ Nhiên tuy tốt hơn một chút, nhưng tai mắt mũi miệng cũng đều chảy máu, người đã lâm vào trạng thái bán hôn mê, không biết là bị thương ở đâu, ngược lại Tôn Trăn và Lệ Cảnh hai chân bị gãy nhìn qua thương thế nhẹ hơn. Đương nhiên, cũng chỉ là tương đối mà thôi.
Hà Nhữ An liên tiếp cứu người, dị năng và tinh thần đã sớm cạn kiệt, nhưng nhìn đến vết thương của Tống Nghiễn, lại không thể không ép bản thân quên đi cơn đau đầu như búa bổ, tiếp tục vừa hấp thu tinh hạch
vừa nỗ lực dùng dị năng giữ lại mạng sống cho hắn. Mỗi người bọn họ đều mang theo một số lượng tinh hạch nhất định, để phòng ngừa có tình huống như hôm nay xảy ra.
Với thương tích của Tống Nghiễn, không ai cho rằng hắn có thể sống sót, bao gồm cả Hà Nhữ An đang không ngừng chữa cho hắn. Nhưng sự thật lại khiến tất cả mọi người cảm thấy ngoài ý muốn cùng khiếp sợ, Tống Nghiễn sốt cao, nhưng chỗ bị thương lại lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được phân bố ra một loại dịch nhầy màu đen, bao lấy chỗ nội tạng, cơ bắp, cùng với xương và gân thịt bị chém đứt dính lại cùng một chỗ. Nửa giờ sau, hô hấp của hắn liền ổn định. Trong lúc này dị năng của Hà Nhữ An không còn tác dụng gì nữa.
“Sao lại thế này?” Kha Trường Phong hỏi, mày rậm nhíu chặt. Mười hai người mà hiện tại bình yên nguyên vẹn cũng chỉ có anh, Hà Nhữ An, chú Trần, cùng với hai đứa nhỏ, bởi vậy có thể thấy sự ngang tàng của thanh niên Võ tông kia, đồng thời cũng biểu thị con đường phía trước của bọn họ có bao nhiêu hung hiểm.
Trong phòng tràn ngập mùi khói củi, tuy rằng đã thông qua khe hở nhỏ trên cửa sổ mà thoát ra ngoài một ít, nhưng vẫn xông mắt người ta đến phát cay, hơn nữa chỉ có một đống lửa không lớn cung cấp ánh sáng, cho nên thật sự không thấy được gì rõ ràng. Hà Nhữ An lúc này đã vô cùng mệt mỏi rồi, cũng không rảnh lo đi nghiên cứu thứ dịch tiết màu đen hoặc là đỏ sậm kia rốt cục là cái gì, chỉ cần người không chết là tốt rồi, nghe hỏi vậy lắc lắc đầu, nói: “Không biết, nâng người lên giường trước đã.”
Lúc nãy bởi vì Tống Nghiễn bị chém gần như đứt ngang người nên bọn họ căn bản không dám di chuyển hắn, chỉ sợ vừa động một cái, ruột gan gì đó liền rơi ra, như thế dù có thần tiên cũng chẳng cứu được. Cho nên Lý Mộ Nhiên bị hắn đè bên dưới cũng chỉ có thể để mặc vậy, cũng may cô đang hôn mê, chứ không sẽ rất khó chịu. Ngược lại Tôn Trăn và Lệ Cảnh được Kha Trường Phong và chú Trần nâng sang bên cạnh, nối lại chân, không đợi hay trông cậy vào Hà Nhữ An. Trước khi tận thế bọn họ chính là nhân viên cơ quan đặc biệt của Quốc gia, bởi vì thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ có độ nguy hiểm đặc biệt cao, nên trước khi nhận chức sẽ được huấn luyện tiếp nhận cấp cứu và xử lý các loại ngoại thương, nối xương với bọn họ mà nói không phải chuyện gì khó, chỉ là không thần kì và hiệu quả như dị năng trị liệu mà thôi.
“Không bị thương, hẳn là do sử dụng dị năng quá độ mà thành.” Hà Nhữ An nỗ lực gắng sức kiểm tra cho Lý Mộ Nhiên, rồi kết luận. Thì ra trước đó Lý Mộ Nhiên mang đám người Hà Nhữ An đi đã là miễn cưỡng, chuyến sau đó đã hoàn toàn tiêu hao quá mức tinh thần lực và dị năng, trước đó cô đã cảm thấy lực bất tòng tâm rồi, vốn là không nên đi thêm chuyến nữa, kết quả có thể xảy ra nhất là không chỉ không thể cứu được người về, mà ngay bản thân cô cũng bị vùi trong đó, nhưng cô vẫn chọn đi cứu, không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là cảm thấy cần phải đi. Cũng bởi vì dị năng của cô mới được tăng lên, đổi lại nếu chỉ hấp thu tinh hạch như trước kia, dù có muốn cô cũng không làm được, trong số người ở đây sẽ có ít nhất một nửa không cứu ra được.
“Có để lại di chứng gì hay không?” Kha Trường Phong thấy lo lắng. Lúc này đây nếu không có Lý Mộ Nhiên, chỉ sợ không ai trong bọn họ thoát được, cái này cũng coi như thôi đi, dù gì hành tẩu trong tận thế, họ đã sớm chuẩn bị tốt với cái chết, nhưng trước đó lại bị nhận hết tra tấn khuất nhục, đó mới là chuyện khiến người ta khó chấp nhận được. Cũng bởi vậy, anh ta tràn ngập cảm kích với Lý Mộ Nhiên, hy vọng cô không có chuyện gì.
“Không rõ lắm.” Hà Nhữ An thở dài, trước kia chưa gặp qua tình huống này, anh không có cách nào trả lời cả. Lần này bọn họ xem như họ rước họa về nhà, tuy sớm biết Võ tông lợi hại, nhưng chỉ một kẻ mà đánh cho tám người bọn họ đến không có sức đánh trả, sự thật này vẫn quá đả kích người rồi.
“Là tôi liên lụy đến mọi người.” Tần Tổ Vinh đột nhiên mở miệng, hắn rốt cục ý thức được sự chênh lệch giữa bản thân và Võ tông, đừng nói tới cái dáng vẻ hiện tại này, cho dù là lúc thân thể vẹn toàn, đối phương cũng có thể bóp chết hắn trong vòng một giây. Dù trong lòng có hận thế nào đi nữa, chỉ sợ thù này cũng không hy vọng báo được. Trong lúc nhất thời không khỏi nản lòng thoái chí, đồng thời cảm thấy nếu không phải do mình, mấy người Tống Nghiễn sẽ không trêu phải tên hung thần như vậy, khó lòng mà không cảm thấy áy náy.
“Bây giờ nói cái này có ý nghĩa gì đâu.” Kha Trường Phong phất phất tay, không khách khí mà nói, “Đã là đàn ông, thì phải biết gánh vác. Đừng trách tôi nói khó nghe, thân thể này của cậu ngay cả dị năng hệ trị liệu cũng không làm gì được, sau này chỉ sợ cũng chỉ được thế này, nếu đã vậy rồi, còn không bằng sớm thích ứng với nó đi. Dị năng của cậu còn dùng được đúng không? Chúng ta hiện tại còn chưa thoát khỏi nguy hiểm, người có thể chiến đấu cũng không được mấy ai, cậu nắm chắc thời gian mà tìm ra cách thức chiến đấu thích hợp nhất với thân thể này đi, chí ít cũng có thể giúp đỡ một chút, so với lời xin lỗi còn hữu dụng hơn nhiều. Huống chi, cậu cũng không hy vọng sau này phải dựa vào người khác, có phải không?”
Nói xong, anh ta cũng mặc kệ đối phương có nghe lọt hay không, chuyển hướng sang chú Trần. “Tôi ra ngoài xem tình huống xung quanh, chú trông giữ trong này nhé.”
Tinh thần, thể lực cùng với dị năng của Hà Nhữ An đều đã tiêu hao quá mức, lúc này ngay cả người bình thường cũng có thể đánh gục anh, còn thiếu niên và em gái cậu ta, hai người đều không phải người thức tỉnh, tuổi lại còn nhỏ, căn bản không thể trông cậy vào được, chỉ còn có chú Trần, tuy rằng cũng bị thương nhưng so với những người khác mà nói, là người duy nhất có thể dùng tới. Kha Trường Phong cũng không còn cách nào khác, nếu anh không biết rõ hiện tại bọn họ đang ở nơi nào, có cách căn phòng gặp thanh niên Võ tông kia xa không, cùng với tình huống và địa hình xung quanh, thì chờ kẻ địch đuổi tới, nhiều người như vậy chỉ sợ sẽ phải chờ chết mà thôi.