Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
“Ba ba.” Bất chợt một âm thanh vang lên bên tai mọi người.
Trương Duệ Dương đứng cạnh cánh cửa lộ ra cái đầu nhỏ với vẻ mặt lo lắng tìm kiếm ba mình trong đám người, cuối cùng nhóc nhìn thấy Trương Dịch đang được Nam Thiệu ôm lấy, trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ của mọi người lon ton chạy tới. Hóa ra nhóc nghe được Trương Dịch và Nam Thiệu gặp nguy hiểm, liền thừa dịp những người khác đều chỉ lo chú ý tới Bùi Viễn và Giới Sân thì lặng lẽ ra ngoài, tìm thật lâu mới tìm được nơi này. May mắn là trên đường cũng không xảy ra nguy hiểm gì.
“Ba ơi.” Đứa trẻ ngồi xổm trước mặt Nam Thiệu, nâng tay lên chạm vào khuôn mặt trắng bệch của Trương Dịch, sau đó lại gần nhẹ nhàng mà hôn lên má anh.
“Dương Dương.” Nam Thiệu mở miệng, giọng hắn khàn khàn.
“Chú bí đỏ.” Trương Duệ Dương ngẩng đầu nhìn Nam Thiệu, lại cúi đầu đưa tay nắm lấy bàn tay buông thõng của Trương Dịch.
Đứa trẻ không khóc không làm loạn, cũng không hỏi gì, điều này làm cho đám người lớn đều luốn cuống, nhưng lúc này ở bên ngoài kéo dài càng lâu lại càng nguy hiểm, cho nên Kiều Dũng vừa định mở miệng, đã bị Nam Thiệu đoạt trước “Dương Dương, chúng ta mang ba con về trước đã nhé.”
“Dạ.” Trương Duệ Dương đứng lên, lại vẫn nắm chặt tay Trương Dịch.
Tuy rằng trong lòng đều có điều muốn hỏi, thế nhưng không ai ở phía sau hỏi nhóc chạy đến đây bằng cách nào. Cục thịt Trần giành trước “Để em cõng anh Dịch.” Y rất béo, sức mạnh chắc chắn không ổn, thế nhưng Nam Thiệu cũng bị thương, đương nhiên phải do y làm rồi.
“Thôi để tôi đi.” Cùng một chỗ cũng đã một thời gian dài, đều hiểu biết nhược điểm lẫn nhau, Thạch Bằng Tam vỗ vỗ vai y, nói.
“Không cần, để tôi.” Nam Thiệu ho một tiếng, đỡ Trương Dịch ngồi dậy, sau đó chính mình nửa quỳ nửa đứng “Mọi người giúp tôi một chút.” Thái độ hắn cực kỳ kiên quyết, trong giọng nói không có chút thương lượng. Không phải hắn muốn cứng rắn chống đỡ, mà là tự hắn hiểu lấy chính mình, tại thời khắc Trương Dịch buông tay rơi xuống đất kia hắn liền ý thức rõ được tâm tư của hắn đối với người đàn ông này đã vượt xa khỏi tán thưởng hay là quý mến. Hắn không muốn những người khác làm chuyện này.
Đám Thạch Bằng Tam hơi khó hiểu, nhưng thấy hắn kiên trì như vậy cũng không miễn cưỡng, cùng lắm thì chờ hắn chống đỡ không được lại đổi người, vì thế tất cả ra tay giúp đưa Trương Dịch nằm lên trên lưng Nam Thiệu. Toàn bộ quá trình Trương Duệ Dương đều căng thẳng nhìn chằm chằm động tác của những người lớn, liên tục nói “Nhẹ nhẹ thôi… Chú ơi, nhẹ thôi… đừng làm đau ba ba.”
Trên đường trở về, Lý Mộ Nhiên muốn bế Trương Duệ Dương, thế nhưng đứa trẻ này lại không đồng ý, đổi người khác cũng không chịu, chỉ im lặng nắm bàn tay đang buông xuống của Trương Dịch, chậm rãi bước theo Nam Thiệu, cho dù thở hồng hộc cũng không kêu mệt, tựa hồ kinh hoảng rằng một lần buông tay thôi thì sẽ không thấy ba ba nữa.
“Thằng bé này…” Kiều Dũng lên tiếng, thế nhưng cái gì cũng chưa nói ra. Không chỉ là hắn, những người khác khi thấy hành vi của đứa trẻ cũng đau nhói trong tim, đồng thời lo lắng tình huống xấu nhất sẽ xuất hiện. Không có một ai phát hiện một con dế nhũi béo tròn đang bò lên giày của đứa trẻ, sau đó leo lên trên ống quần.
Lần này Trương Dịch bị thương có thể nói là vô cùng nghiêm trọng, trên lưng bị cào một vết sâu, hai vai cơ hồ tàn phế, hơn nữa lúc sau lại bị dây leo đỏ chui vào thân thể hút đi không ít máu, nếu là trước tận thế thì cần phải truyền máu ngay lập tức, thế nhưng hiện tại anh lại chỉ có thể hoàn toàn dựa vào cơ thể của chính mình mà hồi phục mà qua khỏi phen này.
Lý Mộ Nhiên bưng nước ấm đã thả muối vào, vốn định giúp Trương Dịch lau miệng vết thương, chẳng qua lại bị Nam Thiệu giành lấy. Khi nhìn thấy trên vai và lưng Trương Dịch là máu thịt lẫn lộn, ngay cả người bên cạnh đều phát run, lại càng không cần nói đến người tự tay xử lý như Nam Thiệu. Về phần Trương Duệ Dương thì đứng ở bên kia, cái miệng nhỏ nhắn gắt gao mím chặt, nước mắt như sắp chảy ra, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng không rơi xuống tựa hồ sợ sẽ ảnh hưởng đến người khác cứu ba ba. Nếu lúc bà nội chết nhóc còn không rõ ràng chuyện này là như thế nào, mấy ngày khi được Trương Dịch mang ra khỏi thị trấn nhỏ, nhóc cũng đã dần dần biết đến cái chết, zombie biến dị chính là đại diện cho điều đó.
“Anh Thiệu, còn lại để em xử lý cho.” Thấy Nam Thiệu đã lau chùi sạch sẽ, Lý Mộ Nhiên lại lấy thêm một chậu nước ấm pha muối vào, còn có chỉ đã luộc lên sát trùng và dao giải phẫu, kim may nhờ Thạch Bằng Tam làm ra, cộng thêm một bình cồn nhỏ tìm thấy trong khách sạn. Lúc này muốn tìm cái nhíp giải phẫu căn bản không có khả năng, chỉ có thể dùng thứ khác thay thế. Miệng vết thương trên lưng của Trương Dịch cần may lại, trên vai bị con chim cào xuyên qua da cũng cần rửa sạch sẽ, còn phải xem xét dây chằng bị hao tổn ra sao cùng với thần kinh mạch máu có bị tổn thương hay không, có bị nứt xương cốt hay không. Mấy vết thương ngoài da cô đều có thể xử lý, nay chỉ hy vọng thương tổn do con chim cùng với dây leo tạo thành sẽ không phát sinh biến dị, bằng không cho dù cô có một phòng giải phẫu đầy đủ thì cũng không cứu được.
Nam Thiệu lui sang bên cạnh nhường chỗ, ôm Trương Duệ Dương vào trong ngực, không biết là nghĩ thông qua hành động này để an ủi đứa trẻ, hay là muốn từ thân thể nhỏ gầy kia hấp thu một ít sức mạnh khiến chính mình tỉnh táo lại.
“Miệng vết thương chỉ cần không lây nhiễm, sẽ không có vấn đề quá lớn.” Không có vải đã qua tiêu độc cũng không có băng gạc, xử lý miệng vết thương đã xong, Lý Mộ Nhiên chỉ có thể cầm cái chăn xé thành băng vải để buộc cho vết thương của Trương Dịch “Có điều mất máu quá nhiều……”
“Truyền máu cho anh ấy, dùng của tôi.” Nam Thiệu lập tức trả lời.
“Anh Thiệu, em làm không được.” Lý Mộ Nhiên lắc đầu. Không biết nhóm máu của Trương Dịch, càng không thể làm kiểm tra, cũng không có dụng cụ truyền máu. Nếu cô dám liều có khi Trương Dịch chết càng nhanh.
“Trực tiếp đút anh ấy uống máu được không?” Nam Thiệu lấy tay sờ trán lạnh lẽo và ẩm ướt của Trương Dịch, ánh mắt vẫn không rời đi khuôn mặt tái nhợt kia, trầm giọng hỏi.
“Có phải là tiểu thuyết võ hiệp đâu, máu của anh cũng không có hiệu quả trị liệu thần kỳ gì đó. Anh đừng nghĩ quá nhiều nữa.” Lý Mộ Nhiên cười khổ, sau đó cô nhìn cục thịt Trần một cái ý bảo y trông chừng Nam Thiệu, đừng để cho đối phương làm chuyện điên rồ. “Hai anh nâng anh Dịch lên giường đi, chú
ý giữ ấm, em đi lấy một ít đồ uống đến.” Cô nhớ rõ trong phòng bếp có chút đường đỏ, có thể pha nước đường.
Nghe được vài chữ ‘máu có hiệu quả trị liệu thần kỳ’, Nam Thiệu đột nhiên nhớ tới dị năng của chính mình. Nhưng mà khi hắn tính toán dùng lại cảm giác đầu đau nhức, lúc này mới nhớ lại trước đó hắn đã sử dụng tinh thần quá độ, dị năng cũng đã hao hết.
“Anh Thiệu, anh nghỉ một lát đi, nơi này đã có em.” Chú ý tới sắc mặt hắn không tốt, cục thịt Trần khuyên bảo.
Nam Thiệu lắc lắc đầu, đợi cơn đau đầu hoãn lại, liền cùng đám người Kiều Dũng nâng Trương Dịch đến phòng ngủ lầu hai của bọn họ. Nếu không phải sợ tư thế không đúng đụng phải miệng vết thương của anh, hắn càng nguyện ý giống như lúc trước cõng anh trên lưng. Đợi hết thảy an trí thỏa đáng, đám người Kiều Dũng liền rời đi, chung quy bọn họ đứng ở nơi này cũng không giúp được gì, huống chi tình huống bên Bùi Viễn còn chưa kịp hỏi.
Đợi người khác vừa đi, Trương Duệ Dương liền đá rơi giày, bò đến trên giường, thật cẩn thận nằm nghiêng bên cạnh ba mình. Nam Thiệu thấy đứa trẻ cẩn thận không đụng tới miệng vết thương của Trương Dịch cũng không lên tiếng ngăn cản.
Không qua bao lâu, Lý Mộ Nhiên bưng hai bát nước đường đỏ nóng hầm hập đi đến. Nam Thiệu đi đến bên Trương Dịch, cẩn thận nâng người dậy, để anh tựa vào trước ngực của mình, sau đó tiếp nhận bát dùng thìa múc lên một chút nước đường, thổi nguội rồi mới đút cho Trương Dịch uống. Trương Dịch lúc này còn tồn tại một chút ý thức, tuy rằng không có biện pháp tỉnh lại, nhưng biết nuốt cho nên khi đút cũng không phải quá khó khăn, rất nhanh một bát nước đường liền cạn đáy. Một bát khác vốn là Lý Mộ Nhiên lấy cho Nam Thiệu, hắn không uống, một lòng đút cho Trương Dịch, tựa hồ làm thế là có thể bổ sung lượng máu đã mất đi vậy.
“Dương Dương, uống nước đường với dì nào.” Lý Mộ Nhiên nhìn Trương Duệ Dương ngoan ngoãn nằm cạnh Trương Dịch, trong lòng chợt khó chịu, miễn cưỡng lộ ra nụ cười gọi nhóc.
Trương Duệ Dương lắc đầu, sau đó lại nép vào gần Trương Dịch. Lý Mộ Nhiên thở dài, thả bát xuống, đi qua “Vậy để dì cởi quần áo bên ngoài cho con nhé.”
Lần này Trương Duệ Dương lại rất phối hợp bò ra khỏi chăn, cởi hết quần áo dày rồi mới trở lại chỗ cũ. Mà bên kia, Nam Thiệu cũng bắt đầu cởi đồ, dặn cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên “Anh nằm một lát, có chuyện gọi anh nhé.” Thay quần áo mới, hắn lấy ra tinh hạch mới được chia, sau đó nằm phía bên kia của Trương Dịch, vừa thay thế lò giữ ấm lại phải tránh đụng đến miệng vết thương.
Tuy rằng cảm giác cảnh tượng có hơi là lạ, nhưng lúc này ai cũng không có tâm tình nghĩ nhiều, hai người đáp ứng. Cục thịt Trần canh giữ ở bên cạnh, Lý Mộ Nhiên cầm bát đi ra ngoài, thuận tiện xem tình huống những người khác.
Khi năng lượng trong tinh hạch tiến vào cơ thể, Nam Thiệu lần đầu tiên cảm giác được trong thân thể có kinh mạch tồn tại, kinh mạch khô kiệt tựa như một vùng đất khô cằn điên cuồng hấp thu năng lượng tinh hạch mang lại, mới hấp thu vài phút mà viên tinh hạch trong tay đã hóa thành bột phấn. Hắn suy tư một chút, nếu là trong quá khứ nhất định sẽ còn lại tinh hạch, thời gian tiêu hao để hấp thụ cùng với năng lượng tràn vào thân thể cũng sẽ khác, cũng không phải tinh hạch mới không bằng tinh hạch cũ mà là tốc độ hấp thu của hắn lại tăng nhanh. Đối với lần này hắn không có quá nhiều ý tưởng, mà là cầm một viên tinh hạch ở trong tay tiếp tục hấp thu. Lần này chỉ hấp thu một nửa, kinh mạch liền bão hòa, không chỉ mỏi mệt tan hết, cái loại ấm áp tràn ngập toàn thân cho hắn biết dị năng của hắn lại tăng tiến một tầng.
Khẽ thở dài xả giận, hắn mở mắt ra thần thức tập trung tại mi tâm, trước nhìn thoáng qua cục thịt Trần mắt đỏ ngầu ngồi cạnh giường, phát hiện trên người cũng bao phủ một tầng khí trắng, Trương Duệ Dương ngủ ở bên kia cũng thế, khác nhau là bọn họ khí trắng trên người vô cùng rõ rệt, không giống Trương Dịch như có như không, cơ hồ chỉ một trận gió liền có thể thổi bay. Hắn trước kia bất kể là hấp thu tinh hạch của zombie hay là thúc đẩy thực vật hoặc đá đen đều phải nhắm mắt lại, cho nên cũng không phát hiện loại hiện tượng này. Lúc này kết hợp với dị năng của hắn, đám khí này ước chừng thể hiện cho ‘sự sống’ của một người, chỉ là vì sao màu sắc khác nhau, bây giờ hắn vẫn chưa thể biết rõ được.
Sau khi có được kết luận, Nam Thiệu không tiếp tục trì hoãn mà đưa tay nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng Trương Dịch thử vận chuyển dị năng của mình vào trong cơ thể của anh. Nhưng mà khiến hắn thất vọng là, dị năng khi tiếp xúc đến Trương Dịch liền dừng lại, giống như là dòng điện đụng phải vật cách điện vậy.
Áp chế nôn nóng trong lòng, Nam Thiệu tự nhủ, đưa tay từ thắt lưng Trương Dịch sửa lại thành nắm lấy tay anh, sau lại đổi thành đầu, thời gian kéo dài rất lâu mà vẫn không thể chuyển dị năng của mình qua, hắn rốt cuộc hỗn loạn. Nhưng nghĩ đến một kích hữu dụng với con chịm lạ kia, hắn lại cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại.
Nhất định được! Khẳng định có thể làm được, chỉ là hắn còn chưa tìm thấy phương pháp mà thôi. Hắn thầm nói với mình, đồng thời rốt cuộc bắt đầu hối hận lúc trước không hỏi rõ Hàn Linh về dị năng sinh mệnh. Nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng vô ích, chỉ có thể cố gắng tìm ra biện pháp giải quyết. Hắn tuyệt đối sẽ không để Trương Dịch chết!