Edit: Mạc Nhi
Beta: Yến Phi Ly
Chính giữa phòng ăn để một đoạn dây leo màu đỏ, còn có một đoạn dây leo khác màu xanh, đây đều là do đám Kiều Dũng lấy về. Đối với thực vật biến dị mới xuất hiện bọn họ chưa thấy bao giờ, tất nhiên phải nghiên cứu thử xem có thể tìm thấy biện pháp khắc chế chúng hay không. Còn tường đất thiếu chút nữa bị xô ngã bởi đám zombie bị mùi máu tươi hấp dẫn mà xông tới thì đã có đám Hùng Hóa một lần nữa khôi phục dị năng xây lại, trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Bùi Viễn đã tỉnh, cậu ta hôn mê là vì hít thở không thông, sau khi được cứu liền bắt đầu chậm rãi tốt lên, về phần vấn đề mất máu tuy rằng nặng hơn Giới Sân, nhưng còn chưa đến mức nguy hiểm tính mạng, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục.
“Thời gian sắp tới, Hùng Hóa lo đẩy cao tường đất lên nhé, không cần lo lắng về vấn đề tinh hạch. Tóm lại… dù không thể xây lên tận trời thì cũng phải ngăn kín mọi hướng trên mặt đất lại.” Kiều Dũng nhắm chặt mắt có chút vô lực nói, trên thực tế hắn căn bản không xác định được làm như vậy có phải thật sự có thể ngăn lại những con quái vật đang ngày càng hung tàn ở ngoài kia hay không.
“Những người khác tìm nguyên liệu gia cố thêm cho cửa sổ phòng ăn và lầu hai đi. Sau đó những ai có dị năng tốt nhất nghiên cứu về dị năng của bản thân, không có dị năng cũng phải rèn luyện ra năng lực lớn nhất, chúng ta không thể chịu thua vài cọng cỏ được.” Nói đến đây, hắn hơi dựa vào phía sau, quay đầu nhìn về phía người bạn thân trăm năm không đổi sắc mặt “Thạch Tam, vũ khí của mọi người nhờ cậu cả đấy.”
Vừa rồi họ đã làm thử thí nghiệm, vũ khí bình thường không thể gây tí xây xước nào cho hai dây leo, mà vũ khí do dị năng của Thạch Bằng Tam rèn nên thì lại có thể, tuy rằng tổn thương rất nhỏ nhưng chung quy vẫn có tác dụng, tốt hơn là chém cả mười nhát cũng không làm được gì. Về phần dùng lửa, dây leo xanh không cần phải nói, còn dây leo đỏ thì tuy rằng sợ lửa nhưng lại đốt không được, hoặc là do trình độ dị năng của Kiều Dũng còn chưa đủ cao. Đợi đạt đến trình độ nhất định hẳn là cũng có thể sinh ra uy hiếp đối với thứ này.
Thạch Bằng Tam khẽ ừ một tiếng đáp lại.
Kiều Dũng còn định nói thêm, nhưng lại phát hiện tựa hồ không biết có thể nói cái gì, cuối cùng chỉ xua tay “Hôm nay đều mệt mỏi cả rồi, nghỉ ngơi đi, dưỡng đủ tinh thần còn phải đánh một trận lớn nữa đấy.” Nói xong liền nhắm hai mắt lại tựa vào sô pha, vừa đánh nhịp vừa hát khe khẽ. Giai điệu quen thuộc khiến mọi người mơ hồ có thể nghe rõ vài câu trong đó.
“…Vĩnh viễn không tồn tại chúa cứu thế, cũng không thể dựa vào thần tiên hoàng đế, muốn tạo ra hạnh phúc cho nhân loại, chúng ta phải dựa vào chính mình… Đây là đấu tranh cuối cùng, đoàn kết vững bước hướng tới ngày mai.
Đáng hận nhất là độc xà mãnh thú ăn hết máu thịt của ta, một khi tiêu diệt sạch sẽ, ánh mặt trời cũng sẽ biến thành nắng sáng chiếu khắp thế gian. Đây là đấu tranh cuối cùng, đoàn kết vững bước hướng tới ngày mai……” (*)
(*) Trích trong bài hát 國際歌 (L’Internationale), bài hát tiếng Việt là Quốc tế ca.Có người nghe thấy, bất giác cũng ngồi ở sô pha, nhìn qua thần sắc có phần hiu quạnh nhưng vẫn kiên nghị như núi, tinh thần vốn sa sút cũng theo tiếng ca chậm rãi biến mất, dâng trào ý chí chiến đấu. Mặc kệ thế nào bọn họ đều còn sống, họ không cần nghĩ có thể sống nổi một năm hai năm, thậm chí mười, hai mươi năm hay không, họ chỉ cần dùng hết toàn lực sống qua hôm nay, sau đó là lại một ngày mới, như vậy bọn họ sẽ trưởng thành, sẽ dần mạnh mẽ hơn. Có lẽ có một ngày, bọn họ sẽ thích ứng được với thế giới này giống trước tận thế vậy. Bất kể điều kiện khốc liệt cỡ nào, luôn sẽ có một số người đi đến cuối cùng, mà bọn họ sẽ cố gắng biến mình thành những người đó.
Trong lúc mọi người bận bịu lu bu hết cả lên, Nam Thiệu rốt cuộc tìm ra biện pháp dùng dị năng thúc đẩy sinh mệnh cho Trương Dịch. Lúc trước hắn bị viên đá đen hấp thu dị năng mà ‘ấp trứng’ nên hắn cứ cho rằng chỉ có thể đưa dị năng vào trong cơ thể Trương Dịch mới có tác dụng, nhưng sự thật cũng không phải như thế. Nếu như dị năng hệ hỏa nhất định phải đưa dị năng vào trong cơ thể đối thủ mới có thể đốt cháy, vậy chẳng phải là rất gạt người sao? Tương tự với các dị năng khác cũng vậy, tuy rằng các loại dị năng khác nhau nhưng trăm sông đổ về một biển, nguyên tắc căn bản nhất hẳn là không có khác biệt quá lớn.
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, hắn cẩn thận xuy xét lại cách sử dụng dị năng của mỗi người, cuối cùng tổng kết ra một loại phương pháp đó là trực tiếp thúc đẩy dị năng của hắn vào tầng khí trắng mờ nhạt bao trùm lấy thân thể Trương Dịch kia. Tuy rằng muốn hoàn thành quá trình này hắn phải cố hết sức, nhưng khiến hắn thả lỏng là khi dị năng bao trùm tầng khí kia nó liền tự nhiên bắt đầu quá trình bổ sung, không khiến hắn hao tổn tâm trí nữa. Đáng tiếc so với việc thúc đẩy một hạt mầm hoặc là một viên đá đen thì việc thúc đẩy sinh mệnh cho con người yêu cầu lượng dị năng lớn đến mức chênh lệch như là một dòng suối nhỏ và một con sông vậy. Khi Nam Thiệu lại một lần nữa hao hết dị năng trong cơ thể, tầng khí trắng đạm bạc kia lại chỉ thoáng trở nên dễ nhìn hơn một ít nhưng vẫn là bộ dáng gió thổi liền tan.
Hắn vốn định tiếp tục hấp thu tinh hạch, nhưng mà thần thức vừa động, đầu hắn lập tức đau như muốn nứt ra, hiển nhiên là đã đến cực hạn. Ngay khi hắn tính toán cắn răng ép buộc hấp thu tinh hạch, trong tai lại nghe được Trương Duệ Dương gọi một tiếng kinh ngạc.
“Ba ơi!”
Nam Thiệu bởi vì đau đầu mà nằm thẳng vội vàng bật dậy, cục thịt Trần ngồi ở bên kia cũng vọt lại đây. Trương Dịch đã mở mắt, tuy rằng vẻ mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt không có vẻ mờ mịt mà là trầm tĩnh như bình thường.
“Anh Dịch, anh cảm thấy thế nào?” Cục thịt Trần lộ ra vẻ mặt mừng rỡ, thân thiết hỏi.
Trương Dịch đầu tiên là nhìn con trai đang nằm trước ngực mình, sau đó mới đưa ánh mắt rơi xuống trên người cục thịt Trần, hơi hơi giật giật khóe miệng, thanh âm suy yếu nhưng rất kiên định “Không chết được.” Nói xong, thoáng cố hết sức ngửa đầu ra sau nhìn về phía Nam Thiệu “Vất vả cho cậu rồi!” Anh vẫn cố gắng không khiến bản thân hoàn toàn mất ý thức vì anh sợ mình sẽ không tỉnh lại được, cho nên đối với những cố gắng
mà Nam Thiệu làm, anh đương nhiên là có cảm giác.
Khóe môi Nam Thiệu mím chặt, ánh mắt bởi vì mỏi mệt cùng lo lắng mà phủ đầy tơ máu, lẳng lặng nhìn anh trong chốc lát, rồi sau đó mới khàn khàn mở miệng “Trương Dịch!” Dứt lời, hắn đột nhiên dùng hai tay nâng mặt Trương Dịch, cúi đầu đặt xuống môi anh một nụ hôn.
Vốn bởi vì ba tỉnh lại, hết thảy sợ hãi và tủi thân bắt đầu dâng lên, Trương Duệ Dương vừa định gào khóc lập tức sửng sốt, nước mắt thu hết về, ngây ngốc há cái miệng nhỏ, đầu óc tràn đầy dấu chấm hỏi. Cục thịt Trần cũng nghệt mặt ra, hoàn toàn không rõ hiện tại là loại tình huống nào. Một lớn một nhỏ đều như vậy, càng đừng nói Trương Dịch đang miễn cưỡng duy trì tỉnh táo.
Không khí vui mừng trong phòng thoáng chốc biến thành quỷ dị, thẳng đến khi Nam Thiệu dừng lại động tác, vùi mặt ở đầu vai Trương Dịch, những người khác mới chậm rãi lấy lại tinh thần. Nhưng vẫn không có ai nói chuyện, cục thịt Trần không biết nên nói cái gì, trong đầu Trương Dịch càng hỗn loạn, chỉ có Trương Duệ Dương ghé lại đây cũng bắt đầu hôn Trương Dịch mới khiến không khí dịu đi một ít.
Một lát sau, Nam Thiệu mới ngẩng đầu, ánh mắt toàn bộ đỏ ửng, lông mi mang theo ẩm ướt, hắn không giải thích hay biện minh cho hành vi của mình. Hắn đứng dậy mặc quần áo, tay vẫn còn run nhè nhẹ, kéo khóa cần nhiều thời gian hơn so với bình thường, biểu hiện ra trong lòng hắn không hề bình tĩnh.
“Tôi đi phòng khác ngủ.” Hắn giúp Trương Dịch đắp kín chăn, nói rồi lập tức đi nhanh, không hề quay đầu lại.
Nguồn nhiệt phía sau biến mất, Trương Dịch lập tức thấy cả người lạnh toát, thế nhưng anh cũng không mở miệng giữ đối phương. May mắn Trương Duệ Dương còn tựa vào ngực anh, giống như một cái lò giữ ấm nhỏ khiến anh không lạnh đến mức run cầm cập.
“Anh Dịch…” Cục thịt Trần mở miệng, kêu xong sau lại phát hiện không biết nói gì mới đúng, liền phẫn nộ ngậm miệng, nhưng y rốt cuộc hiểu rõ tại sao lòng y lại xuất hiện cảm giác quái dị rồi.
Thấy y không tiếp tục nói, Trương Dịch cũng chẳng có sức lực mà nghĩ, liền xem như không nghe thấy. Trên thực tế anh cũng mất phương hướng, tuy rất muốn nghĩ rằng Nam Thiệu chỉ là quá kích động mới như vậy, thế nhưng đối phương không nói gì lại cố ý tránh mặt khiến anh biết sự tình không đơn giản. Nhắm mắt lại, anh cảm giác mệt chết đi được, việc này quả rất đau đầu, lấy trạng thái thân thể của anh bây giờ không có biện pháp nghĩ nhiều, chỉ có thể dẹp qua một bên đã.
Ở một phòng khác, Nam Thiệu nằm xuống liền ngủ say, hắn rời đi là vì lo lắng mình quá mức kích động lại làm ra chuyện dọa đến Trương Dịch, thế nhưng đối với hành động lúc đó hắn không hề hối hận. Sau khi nhận rõ tình cảm của bản thân, hắn liền chuẩn bị tinh thần phải cho Trương Dịch biết, hiện tại chẳng qua là hành động sớm hơn mà thôi. Hắn trước kia khắc chế cảm tình và dục vọng là vì không cho rằng mình có thể toàn tâm toàn ý thích đối phương, thế nhưng hiện tại lại không còn nỗi băn khoăn này nữa.
Hắn đã rất lâu không nhớ tới Nam Duy, người mà hắn từng dành tình cảm nay nghĩ lại chợt cảm giác giống như không mấy chân thật. Thời gian quen biết Trương Dịch trong tận thế tựa hồ trôi đi rất chậm, dường như mới chỉ một tháng, thế nhưng trong cảm giác của hắn lại như đã quen đối phương từ rất lâu rồi, lâu đến mức có thể giao tính mạng cho nhau. Người đàn ông này đáng giá được đối xử tốt nhất, cho dù rung động nhưng lại không thể cam đoan dành hết toàn bộ tình cảm, hắn sẽ không lựa chọn hành động. Tận thế khiến hết thảy đều được đơn giản hoá, trải qua tử vong, yêu và không yêu, kỳ thật rất đơn giản, không có chút dây dưa lằng nhằng. Hoặc là nói, không có thời gian để người ta phải phiền não.
Có điều vì không để Trương Dịch hao phí tinh thần, cho nên trước khi anh khỏe hẳn, Nam Thiệu không định vạch rõ chuyện này.
Ngủ một hồi rồi ăn no, Nam Thiệu phát hiện bất kể là thần thức hay dị năng đều đạt tới trạng thái cao nhất trước nay chưa từng có, đương nhiên không chút nào trì hoãn, lập tức cung cấp sinh mệnh thêm cho Trương Dịch. Đối với chuyện đêm trước, hắn không đề cập tới, Trương Dịch cũng không nói gì càng không cự tuyệt hắn chữa thương, điều này làm cho hắn yên tâm hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi dâng lên một chút kỳ vọng.
Thật ra trong lòng Trương Dịch có vướng bận, đó là làm sao để thân thể mình tốt hơn, anh không chỉ phối hợp chưa trị với Nam Thiệu, còn đưa hết tinh hạch được chia trước kia cho hắn. Hiển nhiên anh cũng phát hiện Nam Thiệu tiêu hao tinh hạch càng lúc càng lớn, anh và con trai cũng không biết có cơ hội thức tỉnh dị năng hay không, khi có dư tinh hạch thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại nhu cầu cấp bách liền không có khả năng cất giấu nữa, huống chi tất cả đều là để Nam Thiệu chữa thương cho anh.
Một ngày này hiệu quả trị liệu rõ rệt hơn so với ngày trước, đợi đến buổi tối tuy rằng tối sắc mặt Trương Dịch vẫn tái nhợt như cũ, hai tay không thể nhúc nhích, nhưng khi người bên cạnh giúp đỡ đã có thể ngồi dậy. Những người khác biết được đều vui vẻ hẳn lên, lúc này nếu anh chết, sĩ khí của họ sẽ bị đả kích một cú lớn. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tin tức dị năng của Nam Thiệu có thể cứu mạng, tại hoàn cảnh khiến người ta hết sức tuyệt vọng đây có thể được xem như một liều thuốc trợ tim.