Lúc Liêm dẫn theo đám cấp dưới sắp tiến vào giữa rừng dừa, y đột nhiên dừng lại.
Không thể tiếp tục tiến lên nữa.
Lần này y tới chỉ là vì bắt một con bò cho Tiểu Mặc, không muốn khơi mào chiến sự, vả lại trùng nhân đến đây không nhiều, đều là những cấp dưới trung thành nhất của hắn, cho dù có bất cứ người nào phải hy sinh Liêm cũng cảm thấy cái được không bù nổi cái mất.
Y ra dấu tay, dùng sóng âm đặc hữu của trùng tộc tiến hành trao đổi nội bộ.
“Trước hết chúng ta đừng tiến lên, mọi người ở chỗ này phân tán ra, nếu như phát hiện có ngưu nhân thì tập hợp lại cùng một chỗ hành động, không được tùy tiện ra tay.” – Gương mặt âm lãnh trắng nõn quá mức, bờ môi mấp máy, vài tiếng sàn sạt như có như không vang lên.
Loại thanh âm này ở trong khu rừng dừa lớn như vậy có vẻ cực kỳ nhỏ bé, gần như không hề cảm nhận được.
Cho dù chỉ là một trận gió biển thổi vào khiến từng phiến lá dừa phát ra tiếng vang xào xạc cũng so với thanh âm này vang dội hơn rất nhiều.
“Được, quân thượng, chúng ta tách ra.”
“Quân thượng cẩn thận.”
“Mọi người bắt đầu tản ra, đừng đi quá xa.” – Lại là một trận tiếng vang sàn sạt, trùng nhân người nào người nấy leo lên trên những cây dừa to lớn, tung người một cái đã nhảy vọt lên trên những thân cây dừa khác nhau, dáng điệu uyển chuyển, tùy ý nhẹ nhàng bật lên, bọn họ liên tiếp nhảy lên, quan sát vùng lãnh địa không thuộc về bọn họ này.
Ở bên dưới bắt đầu có không ít động vật bốn chân tuần tra, đại đa số bản thể đều là động vật trên lục địa, thân thể hết sức khổng lồ, cơ thể lại cực kỳ linh hoạt, qua lại như thoi đưa trong phiến rừng dừa che khuất bầu trời.
Rừng dừa cao lớn rậm rạp, thô to rắn chắc, cứ cách mười mấy mét lại có một cây, cơ thể của động vật trên lục địa so với trùng tộc còn lớn hơn, mỗi một động vật bốn chân trên lục địa một khi biến thân đều sẽ trở thành quái vật khổng lồ.
Trùng tộc to bằng một căn nhà, thế thì động vật trên lục địa chính là một tòa kiến trúc lớn, lớn đến mức, bước trên mặt đất sẽ phát ra tiếng vang rầm rập khiến mặt đất run rẩy.
Cỏ dại ngày xưa bị con người giẫm dưới lòng bàn chân, giờ đây thấp nhất cũng cao hai ba mét, cao hơn nữa thì có thể hơn mười mét, đó còn là do đây là vùng duyên hải, nồng độ muối trong đất tương đối cao, cỏ dại đã có thể mọc tươi tốt đến như thế, ở trong hoàn cảnh thế này, nhân loại căn bản hoàn toàn không có cách nào di chuyển một cách bình thường được.
Tất cả tuần tra đều đã biến thân thành động vật cỡ lớn thân cao đến mấy chục mét, mà đó còn là do thể trạng vốn dĩ của chúng không quá to, ví dụ như loài chó Teacup*, Chihuahua*, chó bướm*, còn có cả mèo tai cụp* thông minh hơn người, mèo Ba Tư*, mèo ragdoll* mà nhân loại đã từng rất yêu thích.
Bởi vì giá trị vũ lực nhỏ, dáng người lại nhỏ nhắn xinh xắn hơn những động vật bốn chân khác nên phụ trách tuần tra.
Bọn chúng có khứu giác linh mẫn, động tác mạnh mẽ, một khi phát hiện có bất cứ điều gì không đúng sẽ tức thời chạy đi bẩm báo.
*Loài chó Teacup:
*Chihuahua:
*Chó bướm:
*Mèo tải cụp:
*Mèo Ba Tư:
*Mèo Ragdoll:
Liêm thận trọng né qua mấy động vật tuần tra, những động vật bốn chân này, tên nào tên nấy khứu giác cực kỳ nhạy bén, y đã leo đến đỉnh cao nhất của cây dừa, cách phía đưới hơn mấy trăm mét mà ánh mắt của những tên tuần tra này vẫn nhiều lần sắp quét được đến người y.
Ngưu nhân lạc đàn khó tìm, không lạc đàn thì lại rất nhiều.
Trong thời gian một tiếng, Liêm đã gặp hai nhóm, theo thứ tự là tộc phi vũ và tộc nhân thảo tới, một tộc nhân có quan hệ không tồi lắm với y trong tộc phi vũ nói, trong tộc đàn của bọn họ có một phu nhân của quân thượng muốn ăn thịt dê, bọn họ không còn cách nào khác, tụ lại đi đến đây săn giết mấy con dê mang về…
Lại còn đòi giết mấy con, Liêm âm thầm phỉ nhổ trong lòng, lúc tiến vào rừng dừa y có trông thấy mấy con, nhưng mà còn lâu y mới chỉ chỗ cho đối phương, bởi vì y vẫn chưa tìm được ngưu nhân, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Một người thuộc tộc thân thảo khác nói là muốn tới giết một con cá, người kia là một đóa hoa ăn thịt người, là giống cái, cả dáng người lẫn khuôn mặt đều yêu diễm đến cực hạn, nhưng giờ phút này trên mặt toàn bộ đều là bất đắc dĩ cùng buồn rầu.
“Sao cô ấy lại muốn ăn cá kia chứ, đa số cá đều không thể ăn, nhiều xương như thế, lại còn ở dưới nước, tôi làm sao mà xuống đó bắt được?”
“…” – Đáng đời.
Nhìn đi, thị quân nhà tôi tốt biết bao, cũng chỉ ăn thịt bò, hơn nữa còn do tôi chủ động đề xuất, muốn cho cậu ấy một niềm vui bất ngờ.
Liêm đắc chí.
Sau đó, cái đóa hoa ăn thịt người tộc thân thảo kia vẻ mặt thì khổ não mà khóe miệng lại ngọt ngào đến bất ngờ: “Thế nhưng mà, làm gì còn cách nào khác nữa, phu nhân nhà tôi đang mang thai con của tôi mà.”
Nói xong còn không cho là đúng, giả bộ như kiểu không thèm để ý đến: “Thật sự là không thể hiểu rõ được cô ấy, tính cách tinh nghịch, tôi cũng sắp chịu không nổi, nhưng thế thì sao chứ, là do chính tôi thích chiều chuộng cô ấy mà.”
Một chút xíu đắc ý của Liêm lập tức hóa thành tro tàn.
Trong hai tròng mắt màu đen của hắn toàn bộ đều là lãnh ý, khuôn mặt âm lãnh trắng bệch tràn đầy vẻ mờ mịt, nhìn giống cái ăn mặc hở hang kia, bừng bừng dấy lên sát khí.
Thật sự là một giống cái có khuôn mặt đáng ghét!
Hừ!
“ Ai, người đang mang thai ấy à, cũng nhiều yêu cầu lắm, làm bạn đời, ra ngoài kiếm thức ăn cho cô ấy thực sự là một chuyện đau đầu, ha ha…” – Cái bông hoa ăn thịt người kia vẫn cười tủm tỉm như cũ, khoe khoang ưu thế của bản thân, thể hiện sự vui sướng khi sắp được làm mẹ, còn đang chuẩn bị nói thêm vào câu nữa thì Liêm đã nhảy vèo một cái đi mất.
“(ˉ▽ ̄~) Xí ~~ Biết ngay là anh ghen ghét với tôi mà, tôi cứ nói cứ khoe cho anh thèm đấy.” – Hoa ăn thịt người yêu kiều cười liên tục.
Sau đó cô ta cũng nhảy lên trên một thân cây khác, phủ tay lên đó, từng nhánh cây màu xanh đậm từ cổ tay bò ra quấn lên trên thân cây dừa thô to cứng chắc, giống như một cái lưới được tạo thành từ vô số dây leo, đã không còn hình người nữa, chỉ thấy một gốc thực vật màu xanh đang nhanh chóng qua lại bên trong rừng dừa.
Liêm tiếp tục tìm kiếm ngưu nhân lạc đàn, nửa tiếng sau, cuối cùng y cũng tìm được một ngưu nhân bị thương.
Liêm ở trên đỉnh cây dừa quan sát, vốn là hai con, hình như là đang tranh đoạt quyền thị tẩm một nhân loại?
—
Không giống với trùng tộc, trong tộc hải dương, phần lớn động vật bốn chân trên lục địa và sinh vật biển không có chân đối đãi với bạn đời rất khác với trùng tộc bọn họ.
Chỉ một phần rất nhỏ trong bọn họ có được một bạn đời duy nhất, cũng chính là nhân loại, những kẻ ấy ở trong dị tộc, nếu như không phải rất bá đạo, rất hung ác, thuộc giai cấp rất cao thì nhất định là có EQ cao.
Trùng tộc bọn họ cho rằng là như vậy.
Loại người này bình thường chỉ quan hệ với một người, từ chối chia sẻ bạn đời của mình, hải dương tộc theo chế độ một vợ nhiều chồng, tuy rằng có không ít động vật bốn chân và sinh vật biển ước ao ghen tị nhưng cũng chẳng có cách nào chen vào.
Cho nên bọn họ đã có một biện pháp, tự nhận là có thể điều hòa lại, đó chính là một quần thể sinh vật sẽ cùng nhau sở hữu một nhân loại.
Có điều, thân thể của nhân loại thật sự quá yếu đuối, mà những kẻ trong tộc đại dương này lại nổi danh là loại sinh vật chỉ dùng nửa thân dưới để suy nghĩ.
Hàng năm, mỗi mùa đều có kỳ phát tình, hơn nữa còn cực kỳ dài, nhân loại cực kỳ mỏng manh yếu đuối nhất định không chịu nổi, vả lại thậm chí còn có đến vài quần thể động vật bốn chân cùng sở hữu một bạn đời.
Điều này còn chưa phải trọng điểm nhất, trọng điểm nhất chính là sinh vật biển không chân.
Cả bốn dị tộc đều cảm thấy sinh vật biển không có chân là đáng xấu hổ nhất, hạ lưu nhất, khiến cho dị tộc mất mặt nhất.
Liêm cũng cảm thấy sinh vật biển không chân là mặt dày mày dạn nhất.
Bởi vì có trí tuệ, các dị tộc khác đều đang cố gắng hấp thu tri thức của nhân loại, bắt đầu xây dựng quê hương của chính mình càng ngày càng trở nên hùng mạnh, mà sinh vật biển không chân lại đi lên bằng cái nghề tình dục.
Bọn họ cả ngày khoe khoang giọng hát của mình, hát mấy cái ca khúc tìm phối ngẫu kỳ cục, lắc lư cái đuôi to tự nhận là rất đẹp.
Đừng tưởng dị tộc bọn họ đều là đồ đần, có ai mà không biết bộ phận sinh dục của sinh vật biển mấy người chính là mọc ở trên đuôi chứ, ngày nào cũng phơi ra như thế, không cảm thấy rất vô liêm sỉ hả?
Khoe khoang sắc tình thì cũng thôi đi, lại còn lực kỳ thích giả bộ đáng thương, giả bộ ngây thơ, cả ngày không có việc gì làm lại cứ thích rơi hạt châu trong suốt loạch xoạch, dùng cái đó để lấy lòng những nhân loại thích châu báu.
Ba dị tộc khác miệng thì chửi mắng, nào là không biết xấu hổ, nào là bẩn thỉu, nào là đê tiện, trong lòng thi lại ngứa không chịu nổi, rất muốn chạy tới để học một chút, học thêm một ít những thủ đoạn bỉ ổi kia, muốn biết phải làm thế nào để có thể bắt được trái tim của bạn đời hoặc là thị quân nhà mình một cách nhanh nhất?
Cam tâm tình nguyện sinh trứng cho bọn họ.
Đúng vậy, trong lúc ba dị tộc bọn họ khinh bỉ, đem hải dương tộc không chân và động vật bốn chân trên mặt đất so sánh với nhau thì đơn giản chính là một bên ở thiên đường, một bên ở địa ngục.
Mỗi lần có nhiều nhân loại bị bắt làm tù binh hoặc mua về, sinh vật biển không chân vẫn chiếm được nhiều ưu thế hơn.
Ví dụ như, có một con cá chép nhỏ, vào một ngày đẹp trời nào đó, hứng thú nổi lên, nó ngoi lên bờ biển, ngồi trên bãi đá ngầm, nửa người trên của nó hình người, có một mái đó đỏ rực như ráng chiều, hai gò má đẹp đẽ đến mê người, da của nó trắng như trân châu, đáng chú ý nhất là từ phần eo của nó trở xuống được từng mảnh từng mảnh vảy cá như vỏ sò đắp lên, sắp xếp chỉnh tề trên cái đuôi cá thật dài.
Đuôi của con cá kia phải dài đến hai mét, những cái vảy ửng hồng lộ ra bên dưới sóng nước, còn có ánh nắng chiếu xuống, rực rỡ rạng ngời, đẹp mắt giống như những loại bảo thạch chói mắt vậy.
Ca khúc của những nhân ngư phát ra cao vút, đau thương, tiếng ca ai uyển êm tai, khiến không ít nhân loại đến xem, sau đó bọn họ liền nhìn thấy những nhân ngư trên bãi đá ngầm, khuôn mặt của bọn họ quá mức mỹ lệ, sự quyến rũ của cái đuôi cá bắn ra bốn phía, còn có cả những hạt chậu biến thành từ nước mắt rơi xuống kia nữa.
Sau đó, có nhân loại nhảy vù xuống nước, muốn đến bắt giữ một nhân ngư đẹp đến mức khiến lòng người rung động kia, sau đó nữa…
Nhân loại bị nhân ngư ôm chặt lấy, kéo xuống nước, vác đi, đóng gói mang về nhà làm bạn đời!!!!
Thực ra thì sau khi nhân ngư tiến hóa vẫn rất có liêm sỉ, cũng biết xấu hổ, thế nhưng mà ngay cả vợ cũng không có thì cần quái gì liêm sỉ nữa, cứ cướp được vợ về trước đã rồi tính sau, chờ đến khi về rồi thì mặc lại quần áo là được chứ có làm sao đâu mà?
Như thế, ngày càng có nhiều sinh vật biển không chân nhao nhao bắt chước theo, số lượng ở bãi đã ngầm đến bờ biển ngày càng tăng lên nhiều, những sinh vật biển không chân vốn không có vảy thì chạy khắp nơi đi mượn vảy, đổi nước mắt của người cá, ngồi ở chỗ cách bờ biển không xa, hát tìm bạn tình, sau đó trong lòng vui trẻ tràn đầy nhìn nhân loại giống như sủi cảo ùm ùm ùm nhảy xuống…
Động vật bốn chân trên lục địa nổi điên, phẫn nộ gầm thét, nhìn thấy vợ nhà mình bị người ta lừa mà chạy đi mất, lại còn cam tâm tình nguyện, đột nhiên cảm thấy tim đau quá.
Trái tim, giống như bị xé nát vậy đó.
Có không ít động vật bốn chân nhảy xuống nước, muốn đem vợ bị lừa chạy mất kéo về, đáng tiếc, cho dù có là biến dị thì kỹ năng bơi trong nước cũng kém hơn người ta.
Mà những sinh vật biển không chân trước đó vừa mới dịu dàng tình cảm lại đột nhiên há cái miệng rộng, mở cái miệng rộng tràn đầy răng nanh, hung hăng cắn xé động vật bốn chân trên lục địa!
Bị ấn vào trong nước, bị đánh hội đồng, còn phải từ trong cái miệng lớn như cái chậu máu kia chạy thoát.
Động vật bốn chân bị cướp mất vợ rất bi phẫn, bọn họ khóc lóc gào to: Vợ ơi, em mau trở lại đi mà, em nhìn lại xem em chọn cái gì kìa, xem bộ mặt thật của bọn họ đi, bọn họ thật sự rất hung tàn đó!
Bọn họ mới thật sự là dã thú đó!!!!
Bó tay toàn tập, vợ bị lừa chạy mất, rất nhiều động vật bốn chân không thể không bắt đầu chung vợ, như thế, cho dù có người ra ngoài thì vẫn còn một người ở lại nhà trông chừng, miễn cho vợ mình lại bị lừa chạy mất, đúng không?
Nhưng tất