Nhân loại tên A Trạch kia vừa ăn xong miếng cá nướng, lau lau khóe miệng, liếc nhìn mấy tên đàn ông tráng kiện phía bên này, khóe miệng kéo ra một nụ cười lạnh, ngôn từ vô cùng sắc bén châm chọc: “Ồ, nói dễ nghe quá nhỉ, chẳng phải vẫn là muốn tôi sinh trứng hay sao?”
Lúc này mấy tên thẳng nam cơ bắp kia tức thì ngậm miệng, ấp a ấp úng gặm cá, ngoan như cún.
“Sao lấy được nước thánh rồi không tự mình uống luôn đi, lại còn nói đến dễ nghe như vậy, đặc biệt làm vì tôi á, ha ha, có thể diện quá nhỉ.” – Có thể dễ dàng nhìn ra được người đàn ông tên A Trạch kia đang vô cùng tức giận.
Hai con mèo phải dùng lỗ tai của mình cùng với thịt cá nướng và các loại tôm đã được lột sạch vỏ, nhỏ nhẹ dỗ dành một lúc lâu mới được.
Một ngưu nhân nghẹn đỏ mặt, cuối cùng mới ấp úng nói: “…Có, trong chúng tôi có người thử qua rồi, nhưng mà không dùng được.” – Tên ngưu nhân kia nói xong, mặt đỏ phừng phừng không thôi.
Tôm thịt trong miệng A Trạch phun hết ra ngoài.
Ngưu nhân kia cũng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, lúng túng muốn chết, điều này vốn đã truyền khắp giữa các giống đực và giống cái trong tộc hải dương, chỉ có điều đa số nhân loại đều không biết mà thôi.
A Trạch nổi giận với hắn khiến ngưu nhân này thành thật nói ra.
“Nước thánh chỉ có hiệu quả đối với nhân loại các cậu, để cho dị tộc chúng tôi dùng, ngoại trừ có thể gia tăng một chút sức lực bên ngoài thì hoàn toàn không có tác dụng gây giống… Tôi còn nghe nói thánh tử lại sắp nghiên cứu ra một lô nước thánh, mấy ngày nữa sẽ phát cho một số dũng sĩ cường hãn ở Thủy Thành.” – Vẻ mặt ngưu nhân đang nói vô cùng ngóng trông, ánh mắt nóng rực nhìn về phía bạn lữ nhà mình.
Khóe miệng A Trạch co giật, trong lòng lại thầm mắng thánh tử kia không thôi.
Thật chẳng hiểu ra làm sao, sao lại có thể có người nghiên cứu ra cái thứ này, đơn giản chính là không khoa học.
Cũng cùng là nhân loại, chẳng hiểu người nghĩ cái gì mà có thể hành động như thế.
A Lực bò xuống phía dưới một chút, cố gắng vểnh tai hòng nghe rõ hơn, đáng tiếc, mấy ngưu nhân bị nhân loại kia dạy dỗ cho một trận, thanh âm thảo luận cũng nhỏ hơn rất nhiều.
Hắn cách quá xa, không thể nghe được rõ ràng, lúc A Lực còn đang tiếp tục bò xuống, đột nhiên, con chó đang thêm lửa ngẩng đầu lên, đối phương lập tức phát hiện ra A Lực.
Con chó kia chỉ chỉ A Lực bên trên cây dừa: “…Có kẻ ngoại tộc.”
Mấy ngưu nhân vẫn đang nhỏ giọng đàm luận đột nhiên dừng lại, sau đó nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn A Lực: “Hỏng bét, bị hắn nghe thấy rồi!”
Hai con mèo cực kỳ bá đạo lạnh lùng nói: “Ma cà bông! Xem tụi tao cho hắn ngậm hành này.” – Nói xong lập tức ném thịt cá trong tay cho mấy tên ngưu nhân, hai tay hai miêu nhân mọc ra móng vuốt sắc bén, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vọt lên trên cây dừa tráng kiện.
Trong lòng A Lực áp lực không thôi.
Hắn không tiếp tục chần chừ nữa, quay người, nhanh chóng hướng về một hướng khác với quân thượng mà chạy.
Cùng lúc đó, hắn cũng nhận được tin tức tập hợp từ phía quân thượng.
A Lực nghĩ, lúc này nhất định không thể đến chỗ của quân thượng được, quyết không thể liên lụy đến quân thượng.
Hai miêu nhân nhẹ nhàng linh hoạt nhảy vọt lên cành cây, rất nhanh đã leo lên đến đỉnh.
—
Liêm nhanh chóng biến thành bản thể, trong nháy mắt từ trên cao nhảy xuống, hai cái càng to lớn mở ra biến thành chiến đao sắc bén.
Một đao bổ xuống, máu tươi vẩy ra.
Lúc ngưu nhân kia vừa phát ra tiếng gào thét Liêm đã ra tay đoạt mạng đối phương.
Bởi vì ở giữa rừng dừa rậm rạp, y biến thành bản thể hành động rất không tiện, sau khi đắc thủ thì nhanh chóng biến lại thành hình người, tay hóa thành gọng kềm, bắt đầu xé rách một lớp da thật dày trên cái thân bò to như gò núi này.
Liêm ra tay rất nhanh, từng khối thịt bò đã được cắt xuống.
Những trùng nhân từ nơi không xa chạy tới cũng vây lại, rất nhanh đã đồ sát con bò rừng vô cùng cường tráng này.
Sau đó tất thảy đều dựa vào thuận tay, bởi vì khoảng trống giữa các cây dừa có hạn, cho nên chỉ có vài trùng nhân cỡ nhỏ có thể biến thân, cười ha hả động dao trên thân bò rừng.
“Sao không thấy tên nhóc A Lực kia đâu nhỉ?” – Có trùng nhân thắc mắc.
Hơn hai mươi trùng nhân phân công rất rõ ràng, một số ở ngay tại chỗ lột da cắt thịt, một số phụ trách cảnh giới, mấy người còn lại thì nhanh chóng nhóm lửa, trong thời gian ngắn nhất cố gắng tìm tới thật nhiều cỏ khô củi gỗ.
Mùi máu tươi của bò rừng phiêu tán trong không khí, nhanh chóng khuếch tán ra xung quanh, một bộ phận quần thể trong rừng dừa bắt đầu bạo động, mà trên bầu trời bao la kia, chim ưng và kền kền cũng bắt đầu bay quanh.
Lửa đã nhóm tốt, tùy ý nướng chỗ thịt còn mang theo máu tươi, lại lăn xuống tro rơm một lần, nhóm trùng nhân bắt đầu đóng gói, cùng lúc đó, mấy trùng nhân đang trên đỉnh cây dừa thám thính tình hình báo cáo: “Có sáu con chim cắt, mười ba con kền kền, ba con phi ưng, còn có không ít tộc Phi Vũ đang tiến về hướng bên này.”
“…Phỏng chừng có khoảng ba mươi cẩu nhân chạy đến đây, quân thượng, chúng ta phải nhanh chóng rời đi.”
Trùng nhân kia thấy một đám chó săn đuổi về hướng này, trong miệng phát ra tiếng rít dồn dập, tất cả những trùng nhân phụ trách xử lý thịt bò đã đóng gói xong, không chút lưu luyến xoay người, lập tức chạy đi.
Trong một tích tắc khi bọn họ vừa mới đi kia, chim ưng, kền kền ở trên trời quan sát sà xuống, cánh chim thu lại như một lưỡi kiếm sắc bén, không hề có chút sợ hãi những phiến cây dừa giữa rừng dừa rậm rạp, tựa như một viên đạn pháo rơi xuống, cái mỏ sắc nhọn cắm vào thịt trên thân con bò rừng to lớn kia.
Toàn bộ quá trình diễn ra cực kỳ thần tốc, lúc chó săn tuần tra chạy đến, thịt bò đã bị xé đến chẳng còn bao nhiêu.
Xua đuổi, công kích cũng vô dụng, còn có không ít tộc thân thảo thừa cơ hội đó mà quấn lấy những khối thịt nhỏ bé kéo đi.
Cuối cùng, một con kền kền có cái mỏ vô cùng sắc bén tha lấy một khối nội tạng, lúc bay đi còn phát ra âm thanh quang quác làm người ta sợ hãi, tràn đầy đắc ý.
o(≧v≦)o~~ Thật tuyệt, cướp được dạ dày bò tươi mới cho phu nhân rồi, nửa năm này không cần phải ra ngoài tìm đồ ăn nữa.
Ta đây chính là thông minh như thế đó~
Hun sấy qua át đi mùi máu tươi, lăn vào trong tro để che dấu mùi thịt bò, cả đường trở về coi như thuận lợi, sau khi kiểm kê nhân số, trong số những trùng nhân đến đây lại thiếu mất một người.
Một trùng nhân đứng ra nói: “…Thiếu mất A Lực.”
Hai mươi trùng nhân hai mặt nhìn nhau.
“Tôi ở chỗ này! Tôi đã về rồi đây!” – Từ thật