Nhạc Tử Mặc ngừng nhai thịt nướng, ngẩng đầu nhìn người đàn ông lãnh khốc đang quỳ trên mặt đất bày ra thần thái khẩn cầu.
Cậu thật sự hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề.
Cái loại chuyện vừa xấu hổ lại vừa mất mặt thế này sao có thể xuất ra từ miệng của một người đàn ông có khuôn mặt lạnh lùng thần thái nghiêm túc, nghiêm chỉnh như thế này chứ?
Hay là do phương thức ăn thịt nướng của cậu không đúng.
Chật vật đem miếng thịt nướng ở trong miệng nuốt xuống, Nhạc Tử Mặc cảm thấy mình cần phải tỉnh táo lại, cậu hắng giọng, nghiêm mặt hỏi: “…Anh vừa mới nói cái gì?”
Liêm vẫn cứ lạnh lùng, quỳ một chân dưới đất, một tay vươn về phía trước, một tay để ở sau lưng, thái độ hiển nhiên như thể đang nói một chuyện rất là bình thường, y tiếp tục khẩn cầu:
“Tiểu, Tiểu Mặc, chúng ta giao phối đi, như vậy chúng ta mới có thể tạo ra một quả trứng…”
Sau đó là có thể nở thành bé cưng.
Con ngươi băng lãnh màu đen lóe ra đầy mong chờ và kích động, thậm chí nhìn kỹ còn có thể thấy trong mắt đối phương bùng lên một ngọn lửa.
Khóe miệng Nhạc Tử Mặc co giật, cằm cũng sắp vì kinh hãi mà rơi xuống đất.
Sự thật chứng minh, cậu đúng là không nên hỏi lại.
Cứ giả bộ như không nghe thấy gì không được sao?
Liêm chính là một con côn trùng, là một loài sinh vật có nhiều hơn một đôi chân, cho dù có là hình người thì bản tính vẫn dựa vào nửa người dưới quyết định, hy vọng y có liêm sỉ gì đó, chẳng phải là nằm mơ à?
Đi kiếm thịt bò, lại còn nướng chín cho cậu, làm cậu cứ tưởng là chuyện tốt, cho rằng cái tên côn trùng này đang lấy lòng mình, đảo qua đảo lại, cuối cùng cũng chỉ là nhòm ngó mong muốn cái mông của mình…
Cái định mệnh!
Đột nhiên có cảm giác mình thật là rẻ mạt, chỉ một bữa thịt bò, phải ngủ với người ta, đã thế lại còn phải tạo em bé, càng nghĩ lại càng cảm thấy bực mình.
Đặc biệt là, Liêm còn cứ vây quanh cậu mà nhảy múa như động kinh, bước nhảy thì giống hệt tên thần kinh lên cơn giật kinh phong, một khắc trước cậu còn ôm tâm trạng xem kịch vui, hiện tại nghĩ lại chỉ muốn khóc.
Cái kia chính là điệu nhảy tìm phối ngẫu, thần kinh cậu phải thô tới cỡ nào mới có thể ngồi ngốc ở đó mà ăn đồ ăn đối phương cho kia chứ, lại còn ăn cả nửa tiếng đồng hồ…
Chắc hẳn đối phương sẽ nghĩ, xuống tay với tên nhân loại này thật dễ, chỉ cần cho chút đồ ăn gì đó thôi là lập tức theo y cùng nhau về nhà lăn giường…
Mệt mỏi quá, chẳng thiết tha gì yêu nữa.
Nhìn thấy bộ dáng đờ đẫn của Nhạc Tử Mặc, trong lòng Liêm ngứa một chút, đúng như những gì Nhạc Tử Mặc đã nghĩ, Liêm cũng thực sự cho rằng là như vậy.
Tìm đồ ăn cho đối tượng phối ngẫu, vẻ mặt đối phương ôn hòa tiếp nhận đồng thời ăn lấy, còn thưởng thức điệu nhảy tìm phối ngẫu của mình, một mực yên lặng ngồi xem, không chạy trốn cũng không cự tuyệt, chẳng phải điều này chứng tỏ thị quân nhà y nguyện ý tiếp nhận mình rồi sao?
Thực ra nếu dựa theo trình tự tìm phối ngẫu của trùng tộc thì vào lúc này Liêm hoàn toàn có thể khiêng Nhạc Tử Mặc đi, trong lúc khiêu vũ, đã nhiều lần Liêm muốn từ sau lưng khiêng thị quân nhà mình đi rồi, nhưng đối tượng phối ngẫu còn đang ăn, quấy rầy đối phương ăn chính là một hành động vô cùng không tốt, thế nên y đã từ bỏ.
Vì để lưu lại ấn tượng tốt cho thị quân, Liêm còn học tập một ít phép tắc khi yêu đương của nhân loại, lúc giao phối gì đó, tốt nhất phải được sự đồng ý của đối phương.
“Chúng ta đi tạo cục cưng đi.” – Liêm có chút thấp thỏm đưa tay cầm lấy tay Nhạc Tử Mặc.
Nhạc Tử Mặc giống như bị điện giật, tránh sang một bên, lắp bắp, ậm à ậm ừ: “…Gió, gió lớn quá, tôi nghe không rõ!”
Là một trùng nhân có nề nếp lại rất thành thật, Liêm tiếp tục đem ưu điểm này của mình tiếp tục phát huy, y cũng không nghe ra được Nhạc Tử Mặc đang đánh trống lảng, nói: “Tôi nói là, chúng ta đi giao phối đi!”
Lúc nói những lời này, thanh âm còn không nhỏ.
Nhạc Tử Mặc sắp bị cái câu nói đáng xấu hổ này quật cho choáng váng.
Sao có thể bình tĩnh lại còn dương dương đắc ý mà nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy được chứ, thính giác của cậu sắp mắc chứng sợ hãi vì xấu hổ luôn rồi.
“Gió quá lớn, tôi nghe không rõ, nghe không rõ!” – Vứt miếng thịt nướng còn lại trong tay xuống, che lỗ tai, Nhạc Tử Mặc lựa chọn làm kẻ hèn nhát, đứng dậy muốn chạy.
Nơi này quá kinh khủng, chỉ mới ăn có một bữa thôi đã bắt đi tạo trứng gì đó rồi, đơn giản chính là ác mộng.
Chỉ một khắc thôi cũng không muốn ở lại đây nữa.
“Tiểu Mặc! không cho em đi! Tôi không cho em đi!” – Hai tay Liêm chụp tới, y gần như không thể tin nổi, thị quân nhà mình ăn đồ ăn y tỉ mỉ chuẩn bị, còn xem hết điệu múa tìm phối ngẫu của mình thế mà có thể tàn nhẫn cự tuyệt.
Tâm trạng Liêm vô cùng khổ sở.
Y cảm thấy giống như bị thương vậy, mặc dù tạm thời y không thể nói rõ được là bị thương như thế nào, nhưng mà sau này, một ngày nào đó hẳn là y sẽ hiểu được.
Mỡ đến miệng rồi mà còn chạy, bất kể thế nào Liêm cũng sẽ không chịu từ bỏ cơ hội này, y đem người đang giãy dụa, sống chết không chịu đồng ý giữ lấy.
“Tôi, tôi không đồng ý giao phối với anh!” – Rõ ràng là cự tuyệt chuyện kia, vì sao lại nói đến yếu ớt, xấu hổ như vậy?
Cánh tay ôm lấy Nhạc Tử Mặc đang thở hồng hộc của Liêm thả lỏng, y đang chuẩn bị không cho thị quân bất cứ lý do cự tuyệt nào, trực tiếp khiêng trở về phòng ngủ, bắt đầu cưỡng ép XXX rồi OOO.
Chẳng phải tất cả mọi người đều sẽ làm như vậy sao?
Tìm phối ngẫu không thành thì dùng đến sức mạnh, dù sao có đến chết em cũng không muốn cùng tôi tạo cục cưng, tôi chỉ có thể dùng đến sức mạnh để áp chế em!
…
Đây chính là kinh nghiệm mà Liêm học được từ những trùng tộc tiền bối và lão tổ tông.
“Nhưng chẳng phải em đã ăn thức ăn mà tôi đã chuẩn bị rồi sao?” – Liêm cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, biểu tình cực kỳ kinh ngạc, dường như không thể tiếp nhận được sự biến hóa lớn đến như vậy của thị quân.
“Hơn nữa em còn tiếp nhận điệu múa tìm phối ngẫu của tôi, tôi đã nhảy cho em xem xong, mà em cũng đã xem hết, chẳng phải em đã tiếp nhận tôi rồi sao?” – Giọng nói của Liêm rất thấp.
Y đã cho rằng thị quân đã đồng ý chuyện giao phối với mình?
Đây là lần đầu tiên y nhảy.
Mấy thị quân trước kia, ngay cả đồ ăn đối phương cũng vứt, nếu không thì cũng ném, cuối cùng y đành phải dùng đến vũ lực, mặc dù cả quá trình đều không tốt, kết thúc cũng chẳng tốt đẹp gì.
Lần này, Liêm còn phải lên kế hoạch rất lâu đấy.
Giọng nói mang theo phẫn nộ của Nhạc Tử Mặc kẹt lại trong cổ họng, nửa ngày cũng không phát ra được.
Cậu có thể nói cậu vô cùng hối hận, hối hận vì đã ăn đồ ăn, còn cả vũ đạo mà người kia chuẩn bị cho mình sao? Nếu như biết kết quả cuối cùng sẽ là như vậy, cậu thực sự tình nguyện vĩnh viễn không ăn.
Bây giờ đem thịt vừa mới ăn nôn ra, hoặc là nhảy lại cái điệu nhảy như động kinh kia cho đối phương xem là cái vấn đề này có thể coi như hòa nhau có được không?
Trong lúc Nhạc Tử Mặc ngây thơ nghĩ thì tên trùng nhân nào đó đã vô cùng lo lắng đem người khiêng lên, nhanh chân chạy vào trong phòng ngủ của mình.
Nhạc Tử Mặc vẫn còn giãy dụa một lần sau chót, lần đầu tiên vì một bữa thịt mà đem mình hiến ra ngoài, cứ cảm thấy trong lòng xót xót: “Liêm, hay là thế này đi, trước tiên chúng ta cứ bồi dưỡng tình cảm một chút, sau đó sẽ bàn đến chuyện giao phối sau có được không? Không có tình cảm mà đã lên giường chính là cách làm của dã nhân, vả lại đối với cuộc sống sau này của chúng ta cũng rất không tốt.”
Liêm bất động thanh sắc, trong đôi mắt mang theo một tia vui sướng, nhưng cũng không vì những gì Nhạc Tử Mặc nói mà chịu dừng bước, khiêng thị quân tiếp tục đi.
“Lên giường nghĩa là gì?” – Liêm không ngại học hỏi.
“…Chính là giao phối.”
“Ồ…?” – Bước chân của Liêm dừng lại, sau đó lại tăng tốc – “Sau này tôi không cho phép có người lên giường của em.” – Hắn vừa cường ngạnh vừa bá đạo tuyên cáo.
“Tôi biết em muốn nói chuyện yêu đương, thế nhưng chúng ta như bây giờ chẳng phải là đang yêu đương đó sao?” – Ngữ khí của Liêm mang theo một tia dương dương đắc ý.
Nhạc Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi nói: “…Đúng, đúng là tôi muốn hẹn hò yêu đương với anh!” – Gặp quỷ đi!
Ai muốn cùng một con côn trùng hẹn hò yêu đương chứ.
Chẳng phải đây chính là kế hoãn binh, hành động bất đắc dĩ thôi sao? Giờ mà cậu cứ từ chối thẳng thừng thì chẳng phải là đánh thẳng vào mặt người ta rồi à?
Bước chân của Liêm nhanh hơn, bộ dáng giống như không kịp chờ đợi: “Vậy thì quá tốt rồi, lát nữa chúng ta lên giường luôn, vừa giao phối vừa hẹn hò yêu đương, tôi sẽ thỏa mãn em.”
Nhạc Tử Mặc hộc máu.
Đàm phán thất bại.
Sau một loạt động tác nghiêng trời lật đất, cuối cùng Nhạc Tử Mặc cũng được tận hưởng cảm giác từ một cái hành động cực kỳ thừa thải trong phim truyền hình, nhân vật nam chính hung hăng ném nữ chính xuống chiếc giường rộng lớn thoải mái dễ chịu.
Má ơi, cậu bị ném muốn choáng luôn rồi có biết không hả?
Tim gan phèo phổi bị chấn muốn nát luôn rồi đây này.
Nhạc Tử Mặc váng đầu hoa mắt, vừa chậm rãi chống tay ngồi dậy đã thấy khuôn mặt băng lãnh của Liêm ngay trước mắt, đang thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu không tha, gắt gao tựa như đang chuẩn bị hưởng dụng một con mồi, một món đồ ăn ngon lành.
Nhanh chóng cởi áo, sau đó thô lỗ kéo quần, đá giày, Liêm leo lên, dùng thanh âm mà y cho rằng rất nhẹ, rất dịu dàng, thực ra lại rất lạnh, giống như cặn bã nói: “Tiểu Mặc, để tôi cởi quần áo giúp em, lát nữa em cứ nằm sấp là được rồi.”
“!!!!!”
Anh không phải là người!
Anh chính là cầm thú!
Nhạc Tử Mặc phát điên, cậu thực sự không muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa, Nhạc Tử Mặc vừa bò vừa lăn, phát huy hết sức lực từ