Giữa lông mày Arnold có chút u ám, nhếch môi, giả bộ như lơ đãng mà tránh đi ánh mắt của A Lực.
“…”
Khuôn mặt bánh bao của A Lực phồng phồng, đôi mắt tròn đỏ như thỏ, nước mắt lưng tròng, hai tay run rẩy ôm lấy Arnold tâm đã treo giữa trời: “Hu hu, thật xin lỗi, đều do tôi không tốt, khi nãy lúc em bị ngã tôi hẳn phải ôm em lên mới đúng, đều tại tôi, đều là tại tôi…”
“Hu hu, tôi sẽ không như thế nữa đâu, thật xin lỗi, thật xin lỗi…”
Arnold không khỏi thở phào một hơi, gặp phải một trùng nhân có tính cách mềm yếu như thế, chẳng biết là phúc hay họa nữa.
“…Chúng ta quay về trước đi.
” – Ít nhất, từ giây phút này, Arnold biết được hắn sẽ không bị vứt bỏ.
Chỉ có chút xíu lo lắng duy nhất đó chính là, người đàn ông tương lai của hắn này, về phương diện tính cách… thật khiến người đáng lo.
Tính cách quá mức mềm yếu rồi!!!
A Lực lau lau nước mắt, đỡ nữ vương đại nhân nhà mình lên xe.
“Arnold, có phải em rất đau không? Em yên tâm, ở chỗ thị quân đại nhân của chúng ta có một bác sĩ rất lợi hại, về đến nơi tôi sẽ mượn hắn tới khám chân cho em.
”
Ở xa xa, trong khu vực dân cư, sâu rau xanh đang giúp đỡ nhóm lửa nướng thịt hắt hơi một cái.
Sâu rau xanh sờ sờ đầu, cứ cảm thấy có chuyện không tốt nào đó sắp xảy ra.
…
Cứ cảm thấy có trùng nhân muốn hại hắn!
Nhất định nguyên nhân là do hắn đã đạt được sự tín nhiệm của quân thượng, cho nên có trùng nhân lòng dạ hẹp hòi ghen ghét với hắn!
Thật là không biết xấu hổ!
—
Sau khi Liêm đem mấy trăm cân thịt bò nửa sống trở về, trước tiên muốn đem thứ mà mình cho rằng là thị quân thích ăn hiến cho cậu, để Nhạc Tử Mặc cảm động~
(* ‘▽ ‘*)
Vẻ mặt Liêm vẫn lạnh như cũ, tỏ vẻ nghiêm trang, bộ dáng người sống chớ lại gần, trong lòng thì lại có chút nhộn nhạo kích động.
Có thể chuẩn bị đồ ăn cho thị quân hình như chính là một chuyện vô cùng vui vẻ nhỉ.
Nhưng khi y đi vào phòng ngủ của thị quân, đột nhiên nghĩ ra, hình như nhân loại không ăn thịt sống.
Liêm tranh thủ thời gian, cụp đuôi, lặng lẽ rời đi.
“…Thứ bên trong cái bọc kia của anh là cái gì vậy?” – Nhạc Tử Mặc không nhận ra là Liêm, cậu ở trong phòng ngủ không có việc gì để làm, đang bực bội thì nghe thấy bên ngoài có tiếng động bèn chạy ra nhìn xem, vừa ra đã thấy một trùng nhân đang vác một cái bọc thật lớn, nhẹ tay nhẹ chân lén lén lút lút.
Trong lòng Nhạc Tử Mặc buồn cười, thì ra dị tộc cũng có ăn trộm.
Tên ăn trộm dị tộc kia nghe thấy tiếng thét hỏi của Nhạc Tử Mặc, đứng lại, cứng ngắc xoay người, biểu tình lạnh lùng.
Nhạc Tử Mặc: “…”
Anh đang đùa tôi đấy à, đây là địa bàn của anh, anh lén lén lút lút cho ai nhìn đấy?
Thế là, suốt hai phút sau đó, hai cái người này cứ một mực im lặng như vậy, một người thì giả bộ bình tĩnh đối mặt, Nhạc Tử Mặc thì cảm thấy mình sắp mắc phải chứng hoảng sợ lúng túng mất.
Nhận ra sự bất an trong đáy mắt đối phương, Nhạc Tử Mặc chỉ chỉ cái bao phía sau lưng Liêm hỏi:
“Sau lưng anh là cái gì vậy?”
Trong đôi mắt lạnh lùng của Liêm hiện lên chút hưng phấn, y dùng một loại tư thái thành kính như hiến vật quý, thanh âm thanh lãnh lộ ra vẻ gấp gáp: “Là thịt bò, rất tươi, đều là của em.
”
Nhạc Tử Mặc: “…Cám ơn.
”
Giọng điệu quá là không có thành ý.
Liêm hoàn toàn không nghe ra, y cảm thấy có thể từ trong miệng thị quân nhà mình nghe được mấy chữ này chính là đặc biệt tự hào, đặc biệt thỏa mãn.
“Tiểu, Tiểu Mặc vui, vui, vui là tốt rồi.
” – Mỗi lần vui vẻ lại quên mất cái bệnh cà lăm, lộ ra sơ hở mất rồi.
Liêm lại khôi phục dáng vẻ băng lãnh, quay người, sinh vô khả luyến*, kiên quyết rời đi.
*Sinh vô khả luyến: ngôn ngữ mạng, ý là cuộc đời này không còn gì luyến tiếc nữa.
“Tôi, tôi sau này sẽ thường xuyên mang đồ ăn ngon về cho em.
” – Sau đó bỏ chạy mất dạng.
Tâm tình của Liêm rất tồi tệ, cũng chẳng thèm để ý đến phản ứng của thị quân ở phía sau.
Y cảm thấy dáng vẻ vừa rồi của mình nhất định là rất ngu, sau này thị quân sẽ chế giễu mình, lẳng lặng tìm một cái động thông gió tốt, Liêm gọi thuộc hạ trùng nhân tìm đồ nhóm lửa đến.
Nhìn thấy quân thượng, một trùng nhân cấp cao quanh thân tràn ngập khí tức âm lãnh tà tứ tay chân vụng về ngồi ở bên cạnh một đống vật liệu đốt lửa, lăn lộn cả nửa ngày mới nhóm được lửa lên, hai mắt của thuộc hạ trùng nhân co rút.
Quân thượng, ngài có bị làm sao không đấy?
Muốn làm thịt nướng cho thị quân đại nhân thì cứ nói thẳng ra là được rồi, lại còn len lén…
“Quân thượng, hay là để tôi làm cho.
” – Với cái loại tay nghề này của ngài, chẳng biết còn phải đợi đến ngày tháng năm nào.
Khả năng thị quân đại nhân có chết đói cũng chẳng kịp ăn một miếng, thuộc hạ trùng nhân tràn đầy ác ý mà khinh bỉ.
Hoàn toàn nhìn không nổi nữa, mắt cũng sắp mù đến nơi rồi.
Liêm trừng mắt ghét bỏ liếc tên thuộc hạ nhiều chuyện này, nhịn không được nữa, phất tay: “Cậu lui xuống đi, ta đang làm thịt nướng mỹ vị cho thị quân đại nhân, đừng có đến quấy rầy ta!”
⊙▽⊙
Thịt nướng mỹ vị?
Cái thứ như cục than đen này ấy à, hắn vừa ngửi mùi thôi cũng đã thấy kỳ quái, đồ ăn quân thượng làm ra, phỏng chừng là vứt trên mặt đất, ngay cả nô lệ chưa ăn cơm mấy ngày cũng chẳng thèm nhặt lên.
“Quân thượng, tôi nướng giúp ngài xong đem hiến cho thị quân đại nhân cũng thế mà, dù sao thị quân đại nhân cũng sẽ không biết, vả lại thị quân đại nhân ăn được thịt nướng thơm ngon rồi nhất định sẽ yêu quân thượng muốn chết…” – Thuộc hạ trùng nhân thấy hắn cứ một mực làm theo ý mình, kiên trì phát huy ẩm thực hắc ám đến cực hạn, tận tình muốn ôm lấy trọng trách này.
“Cậu biết yêu là gì không?” – Quân thượng bất thình lình lạnh giọng chất vấn.
“…” – Thuộc hạ trùng nhân thống khổ ôm ngực, đau quá, lời này của quân thượng đâm thẳng vào tim hắn luôn rồi.
“Cậu có thị quân không?”
“…” – Trùng nhân cảm thấy đầu gối đau quá, cảm giác như sắp mục nát luôn vậy.
“…Cậu biết yêu đương là cái gì không?” – Quân thượng đầy vẻ khinh bỉ.
Không biết.
Hu hu, trùng nhân cảm thấy, bốn phương tám hướng đột nhiên phóng tới vô số mũi tên, đâm cho hắn toàn thân đều là lỗ thủng.
Trong lòng chua quá, phải làm sao bây giờ?
Thực ra hắn rất muốn nói, quân thượng, yêu đương là cảm giác gì, thực sự siêu cấp muốn biết.
“Ta hiện tại chính là đang yêu đương, nơi này không có chuyện của ngươi, ngươi có thể lăn đi được rồi!”
Trùng nhân tội nghiệp sống chết không chịu đi, hắn muốn liều chết học tập kinh nghiệm.
“Chỉ có tự