Chiến An Tâm nhìn lão Miêu cười, nàng còn chưa mở miệng nói chuyện thì thân mình hắn bắt đầu hư
hóa, trong nháy mắt, người đang đứng trước mặt nàng đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Chiến An Tâm sửng sốt đứng trên bãi đá ngầm, nàng quay đầu lại thấy A Võ đi ra từ màn sương đen
cuồn cuộn, tiếc nuối nói:
"Các ngươi đến chậm rồi, người bắt cóc ta đã đi rồi.
"
Màn sương phía sau A Võ bắt đầu co rút lại, ngưng tụ tại chỗ, biến thành thân ảnh một người áo
đen, đó là Mộ Phong.
Mộ Phong đi lên phía trước, cọ qua vai A Võ, đứng trước mặt Chiến An Tâm, trên dưới nàng một lượt
quan tâm hỏi:
"Không có việc gì chứ? Có chịu khổ gì không?" "Không có đâu.
"
Chiến An Tâm duỗi tay nắm lấy tay Mộ Phong, cảm thán.
"Đáng tiếc năng lực của ta không đủ, bằng không thật sự muốn xem trong đầu mấy vị cường giả từ
trước mạt thế nghĩ gì, muốn nhìn thế giới lúc trước của các ngươi đến tột cùng có bộ dạng gì, như
thế nào có thể giáo dưỡng một người như lão Miêu.
"
Không vì danh, không vì lợi, không muốn phá hỏng tình nghĩa với Chiến Luyện, mặc dù có việc
cầu người cũng chọn phương thức không gây trở ngại gì, Chiến An Tâm cảm thấy, lão Miêu rất
có ý tứ.
A Võ ở phía sau Mộ Phong cười nói:
"Ngươi muốn biết thì bảo Mộ Phong cho ngươi xem không phải tốt rồi sao?"
"Hắn kéo kiệt lắm, bao nhiêu năm rồi không cho ta nhìn.
"
Không biết từ lúc nào, Chiến An Tâm không nhớ rõ, đại khái đã rất lâu rất lâu rồi, tuy rằng Mộ
Phong vẫn luôn ở bên nàng, nhưng trong đầu hắn suy nghĩ cái gì, nàng càng lúc càng không thấy rõ.
A Võ đã bắt đầu đi lên bãi đá ngầm xem mọi người ở đây, mọi người đang kéo một con cá biến dị lên
bờ, mà lúc này dưới mặt biển, còn có không ít sinh vật biển khổng lồ, đang quay cuồng dưới mặt
biển.
Hắn quay đầu lại, khuôn mặt tuấn tú trở nên nghiêm túc, hắn nói với Chiến An Tâm:
"Tình thế ở phía đông này nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mọi người, vị cường giả
bắt cóc ngươi kia làm rất đúng, nếu hắn không bắt trói ngươi tới đây, chúng ta vĩnh viễn
sẽ không coi trọng tình hình ở phía đông.
"
Tuy rằng