Biểu tình trên mặt Tần Lam bất biến, nàng nhìn về phía Chiến An Tâm.
Thấy Chiến An Nhiên bắt
đầu che miệng cười trộm, nàng rùng mình, đè thấp thanh âm nói:
"Ngươi nhìn thấy cái gì?"
"Cái gì nhìn được đều nhìn hết rồi.
"
Chiến An Tâm không phủ nhận, dù sao cấp bậc dị năng của Trần Lam cũng thấp hơn nàng, trước mặt
nàng, Trần Lam tựa hồ hoàn toàn trong suốt, cho nên chuyện Trần Lam hiến thân cho A Văn, không cần
phải nói ra lời Chiến An Tâm cũng đã biết.
Tròng mắt nàng chuyển chuyển trong hốc mắt nhìn về phía Hứa A Văn, hắn đang thảo luận với A Võ làm
thế nào để ức chế đám sinh vật biển ở đây.
Còn có đám người trong nơi tụ tập này chỉ sợ phải dời đi, nếu chiến tranh ở phía đông nổ ra, đại
khái sẽ không biết bao nhiêu người được phái tới đây, thực vật biến dị của An Nhiên cũng sẽ
che trời lấp đất mọc lên, những người còn sống sót này nếu ở lại hiển nhiên sẽ gây trở ngại.
Lão Miêu đưa người của Bách Hoa thành tới đây, kỳ thật cũng muốn Bách Hoa thành an trí thích đáng
cho bọn họ.
Đối với ý nghĩ của A Văn và A Võ, có lúc Chiến An Tâm biết có lúc thì không bởi vì năng lực của bọn
họ so với nàng không cao cũng không thấp, cho nên muốn biết A Văn có ý với Trần Lam hay không, vậy
chỉ có thể thừa lúc A Văn mỏi mệt, thả lỏng cảnh giác.
Nhưng Trần Lam đã sinh ra cảm tình với A Văn.
Từ lúc nàng cởi hết quần áo trước mặt hắn, hắn lại không hề chạm vào nàng, Trần Lam
liền có gì đó với hắn,
Cảm tình nảy sinh cực kỳ đột nhiên, nhưng ai có thể nói trước điều gì, chỉ trong chớp mắt người kia
khoác áo lên cho nàng, một người lại có thể cảm mến một người khác.
Chiến An Tâm quay đầu lại nhìn về phía sau, Mộ Phong đã không thấy bóng dáng, nàng cúi đầu, nhìn
chiếc bóng đen đặc hơn so với người bình thường của mình, nàng cười, duỗi chân, dẫm dẫm lên cái
bóng của mình một cái, sau đó nàng nâng chân lên, lúc này cổ chân lại không thể động đậy.
Mộ Phong
bắt lấy chân nàng.
Động tác nhỏ như vậy, đã nhiều năm qua chỉ có nàng và Mộ Phong biết, là trò chơi chỉ thuộc về hai
người bọn họ, người khác không nhìn thấy, cũng không thể tham dự