Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 492


trước sau

486. Bàn ca thích bị đánh.

Biểu hiện nhất chính là khi Đường Kiến Quân vừa chết, vật tư của nhóm trói buộc bị cắt, nói rằng muốn phân phối lại một lần nữa, lúc ấy không có một người nào đứng ra nói điều này có gì không đúng.

Sau, Bàn ca muốn An Nhiên làm chủ, mọi người liền đi vây quanh phòng ở của An Nhiên, nếu không phải An Nhiên lên tiếng, tìm Trương Bác Huân lý luận, những vật tư đó nhất định sẽ không chia cho bọn họ.

Từ điểm này có thể nhìn ra được, An Nhiên đối với nhóm trói buộc bọn họ cũng có hảo cảm, tuy rằng nàng không thích giao tiếp với bọn họ, nhưng có vẻ thân cận hơn so với bất luận kẻ nào, hơn nữa nàng là người mà Đường Kiến Quân đích thân chỉ định quản lý, quan trọng nhất là Bàn ca phục nàng, cũng có thể là do Bàn ca thích bị đánh ..... đoán vậy, đoán vậy!

Cũng có thể nói Đường Kiến Quân đối với nhóm người trói buộc bọn họ rất tốt, thế đạo này, sợ không tìm ra được người thứ hai như ông, ông là một người quân nhân tốt.

Nhưng tới tay Đường Ti Lạc, đại ngộ của nhóm người trói buộc bọn họ liền không tốt như trước, tuy rằng Đường Ti Lạc là con gái của Đường Kiến Quân, nàng cũng vẫn luôn tận sức cho sự nghiệp làm từ thiện nhưng nàng ta không chịu nổi việc ba ba nàng mất đi, sau lưng lại đẩy cho Lôi Giang làm những chuyện này.

Nói cho cùng, Đường Ti Lạc này thật sự chưa bao giờ để tâm đến việc này, ban đầu là do Đường Kiến Quân chỉ đạo, việc làm của nàng còn có kết cấu, ông để nàng phụ trách sự tình của nhóm người lão nhược bệnh tàn dựng, kỳ thật vẫn luôn muốn cải thiện quan hệ giữa Đường Ti Lạc và nhóm người trói buộc.

Nhưng mà, đầu óc nàng ta chỉ có một cây gân, coi như ba nàng phát thiện tâm, không chịu phân tích nguyên nhân nhiều mặt của phương diện này, không thắc mắc là vì sao Đường Kiến Quân gì cũng không cần nàng ta đi làm mà chỉ cần nàng quản việc này mà thôi?

Đường Kiến Quân vừa đi, Đường Ti Lạc mất đi người tâm phúc, nàng ta cần phải có một người đàn ông làm chỗ dựa cho nàng, bản thân nàng ta khuynh hướng Lạc Phi Phàm nhưng Lạc Phi Phàm vô tâm, Trương Bác Huân muốn là chỗ dựa cho nàng nhưng nàng ta không cho, sau đó bị Lôi Giang nhặt đi thành người tâm phúc của nàng ta a.

Lôi Giang đã sớm muốn ném đi 500 người trói buộc này, nhìn đến bọn họ đã phiền lòng, bên trong toàn là thứ dưa vẹo táo nứt gì? Không phải tàn tật thì chính là thai phụ, còn không ít trẻ con cùng người già, hoàn toàn không có chút năng lực tự lực gánh vác gì thì không nói, chính là ra cửa tìm vật tư cũng đều run run rẩy rẩy bất kham trọng dụng.

Vậy muốn những trói buộc này làm gì.

Nếu đã là trói buộc thì nên bị vứt bỏ, cho bọn họ vật tư tự nhiên là lãng phí, tất cả đều mang đi cho đám tráng niên của Lôi Giang sử dụng, tốt xấu gì còn mang chút tác dụng.

"Lôi Giang a Lôi Giang, ngươi làm chuyện như vậy, chính là làm mọi người chúng ta đều không sống nổi a."

Xe chở vật tư thống nhất đều là xe tải, ước chừng có khoảng gần 20 chiếc, mỗi chiếc xe đều có tiêu chuẩn, vật tư bên trong có thể nuôi bọn họ ít nhất sống sót khoảng 2 tháng.

Lôi Giang kia chỉ có vài người, ăn uống thật lớn, tâm quá tàn nhẫn, đem toàn bộ vật tư cùng xe đều vô thanh vô tức lái đi, một chút đều không lưu lại, đây là muốn toàn bộ nhóm người còn lại ở đây, đều chết đói ở chỗ này sao?

Nhóm người này đều đứng sau Bàn Tử, An Nhiên ôm Oa Oa đi đến nhìn nhìn, bên tai nghe được lời lão tam hỏi Bàn Tử.

"Bàn ca, chúng ta có đuổi theo không?"

"Truy cái lông! Đuổi theo thì thế nào? Chúng ta đánh thắng được bọn họ sao?"

Vì thế An nhiên mở miệng hỏi:

"Ta nói này, Bàn Tử, các ngươi ít nhất cũng có gần 500 người lão nhược bệnh tàn dựng đi, ngươi không đuổi theo cướp vật tư mang về, tính toán nuôi sống 500 người này như thế nào?"

Bàn Tử quay đầu lại nhìn An Nhiên, tròng mắt trong hốc mặt chuyển a chuyển, nguyên bản trên khuôn mặt đầy vẻ phẫn nộ đột nhiên thay đổi thành khuôn mặt tràn ngập nịnh nọt, nói với An Nhiên:

"Cái này..... Chúng ta không phải còn có ngài hay sao? An nữ hiệp, ta nhìn a, vật tư của bên ngài kia cũng ....."

----------------------------------

487. Ta chưa bao giờ coi tiền như rác.

"Vật tư của ta cũng không nhiều lắm."

Vừa nghe quả nhiên Bàn Tử kia đánh chủ ý lên người nàng, An Nhiên cười một tiếng, lập tức mở miệng nói:

"Không tin hiện tại ngươi đi xem, trên xe vận tải của chúng ta kia, đồ ăn cũng chỉ có một chút, mặt khác tất cả đều là đồ dùng cho trẻ con, ngươi muốn ta ra đồ ăn, ta cũng không có biện pháp."

Nói thật, An Nhiên không tin Bàn Tử không có biện pháp khác, nhìn hai bao tải rau dưa cùng với khoai tây, An Nhiên biết trong tay Bàn Tử này khẳng định có dị năng giả hệ mộc.

Đừng nói nơi này thổ nhưỡng không thích hợp gieo trồng gì đó, Bàn Tử chính dị năng giả hệ thổ, nếu Lôi Giang có thể thay đổi hoàn cảnh thổ nhưỡng, vậy Bàn Tử kia vì cái gì không thể biến thổ nhưỡng trở lại a?

Điều khác nhau ở chỗ Bàn Tử này còn muốn tiếp tục giả heo ăn thịt hổ hay không thôi, hắn đây là muốn lãnh Cái Bang của hắn, gắt gao ăn vạ trên người người khác, ăn vạ Đường Kiến Quân xong rồi, liền muốn ăn vạ An Nhiên sao, An Nhiên mới không cho hắn cơ hội đâu.

Nói xong, An Nhiên liền xoay người trở về, nàng nghe đứa nhỏ kia nói, Lôi Giang lúc này đã sớm chạy, cho nên muốn đuổi theo, cũng không đuổi kịp, nếu Lôi Giang có thể bảo vệ cho một cái tiểu khu, thì hắn muốn chạy trốn khỏi Tương thành tỷ lệ cũng rất lớn.

Tùy tiện để hắn đi thôi, thiên đạo luân hồi, ai có thể trốn được.

"Đứng lại!"

Đột nhiên Bàn Tử ở phía sau nghiêm túc hét lớn một tiếng.

An Nhiên quay đầu lại, nhướng mày, nhìn Bàn Tử, hỏi:

"Thế nào? Muốn bắt cóc ta, ngạnh đoạt hay sao?"

Tốt a, tới a, xem ai lợi hại hơn.

Mặt Bàn Tử đầy nghiêm túc, có vẻ dữ tợn, bởi vì căng chặt mà hơi hơi run rẩy, hắn thập phần đứng đắn, thập phần nghiêm túc hỏi:

"An Nhiên, lúc trước Đường thủ lĩnh trước khi đi có phải đem chúng ta giao cho ngươi hay không?"

"Không sai, ông ấy đã nói như vậy."

"Vậy hiện tại ngươi lại mặc kệ chúng ta, ngươi làm sao có thể công đạo với Đường thủ lĩnh linh thiêng trên trời được?"

Nghe những lời này, An Nhiên lại cười, nàng xoay người, cúi đầu, chỉ vào Oa Oa đang ôm trong tay, sau lại chỉ chỉ đầu mình, hỏi ngược lại:

"Ngươi, có tay có chân, ta, còn mang theo đứa nhỏ, ngươi để ta nuôi ngươi? Nuôi các ngươi?"

"Nếu ngươi có tâm, chúng ta cũng sẽ không làm khó ngươi."

 Lão nhị ở phía sau Bàn Tử, nhịn không được lên tiếng.

An Nhiên nhìn mấy người đang mang biểu tình đầy căm phẫn kia, cười lạnh một tiếng nói:

"Ta chưa bao giờ coi tiền như rác, các ngươi nói ta vô tâm, các ngươi lại có thành ý gì? Đến này đều che che dấu dấu, ta ước mơ cái gì của các ngươi? Đến làm buôn bán còn phải lấy thành ý để tương đãi đâu."

Điều làm người tức giận cũng ở nơi này, An Nhiên không phải Lôi Giang, nàng làm người tốt hay việc tốt cũng là thực sự làm, nàng chưa từng nghĩ đến có bất luận thù lao gì, nhưng đối tượng được giúp đỡ kia chính tâm ý còn không có, phòng ngày phòng đêm giống như phòng cướp đề phòng nàng, nàng làm việc tốt cũng không muốn làm.

Sau đó, An Nhiên lại nói:

"Lúc trước, Đường Kiến Quân muốn đem 500 người già phụ nữ và trẻ em các ngươi giao cho ta, tuy rằng ta không đáp ứng nhưng cũng không cự tuyệt, như vậy hiện tại tạm thời ta đống ý nhận, nhưng năng lực của ta hữu hạn, sau này cũng tìm Trương Bác Huân giao lại, các ngươi yên tâm ha, lập tức sẽ có người tới tiếp nhận, hồi sau Trương Bác Huân tới sẽ quản các ngươi."

"Nếu Trương Bác Huân chưa trở về thì sao?"

Người hỏi điều này chính là Bàn Tử, vẻ mặt hắn nghiêm túc, nhìn chằm chằm biểu tình An Nhiên, phảng phất như muốn nghiên cứu Anh Nhiên một cách thấu triệt.

An Nhiên nghĩ nghĩ, nói ra:

"Nếu chưa về sao? Nếu chưa về, chúng ta đây cũng chỉ có thể ở bên nhau, mọi người đều không cần đi ra ngoài, lưu lại Tương thành này, ăn rễ cây biến dị, săn động vật biến dị, nếu hắn trở về, vậy tự nhiên càng dễ nói, có Trương Bác Huân che chở các ngươi, Đường Kiến Quân nói thù lao gì đó tất nhiên là của Trương Bác Huân, ta không có lòng tham cái này."

---------------------------------------

488. Thì ra là thế.

Điều An Nhiên nói chính là sự thật, nửa điểm giả bộ đều không có, nếu Trương Bác Huân chưa trở về vậy bọn người Chiến Luyện khẳng định cũng chưa trở về được, Chiến Luyện không trở lại thì đi về phía Bắc lại có ý nghĩa gì chứ?

Ở giờ phút này nàng  đột nhiên có chút đau lòng, nếu Chiến Luyện không trở lại, lúc đó chỉ còn một mình nàng mang đứa nhỏ, một người phấn đấu ở mạt thế này, nàng làm sao có thể đấu thắng được đóa Nhục hoa khổng lồ ở siêu thị kia, làm thế nào có thể mang Oa Oa đi về phía Bắc?

Nghĩ đến điều này, An Nhiên không có tâm tình lý luận với bọn người Bàn Tử ở nơi này nữa, nàng xoay người, ôm Oa Oa đi tới cửa lớn tiểu khu, sắc trời đã hoàn toàn  tối đen.

Mây đen dày đặc trên bầu trời, trừ bỏ một vòng loan nguyệt trắng bệch ra một ngôi sao cũng không nhìn thấy, gió đêm ào ào thổi rất mạnh, thời tiết lạnh tới mức làm người không muốn đi ngoài hoạt động.

An Nhiên ôm Oa Oa trở về xe chống đạn, mở đèn xe, cầm một quyển truyện tranh ngữ khí mềm nhẹ đọc cho Oa Oa, thanh âm dị năng ở phía xa truyền đến không dứt, thực vật chung quanh xe chống đạn, giống như những con rắn đang trườn bò nhẹ nhàng du tẩu, hội báo cho An Nhiên tình hình chiến đấu phía trước.

Chốc lát sau, có người gõ gõ cửa sổ xe nàng, An Nhiên nghiêng đầu thấy, là Bàn Tử, hắn đứng ở ngoài cửa xe, phía sau hắn đứng vài tốp người, khoảng hơn 100 người.

Mặt An Nhiên trầm xuống, đây là tới ép cung hay sao? Vật tư trên xe của nàng đích xác không đủ phân cho 500 người, không nhìn thấy Tiểu Bạc Hà, Hằng Hằng và Triệu Như vẫn đang không ngừng tìm kiếm vật tư trong những cửa hàng bị cây mây che kín kia hay sao?

Ở nơi xa, Tiểu Bạc Hà nắm tay Hằng Hằng mặt cũng trầm xuống, trong mắt lóe lên sát ý không hợp tuổi của nàng, bước nhanh tới, Triệu Như cũng vội vàng đi theo sau, sợ những người kia tới gây bạo động gì đó.

An Nhiên đem quyển truyện trong tay cho Oa Oa để nàng chính mình học giở xem, sau đó mở cửa xe, giày cao cổ của nàng đạp lên dây mây thật dày  phía dưới, nàng nghiêng người, bàn tay đặt lên thân xe, dây mây bò đầy lên thân xe, kín mít bảo hộ Oa Oa bên trong.

Đang muốn ngả bài với Bàn Tử kia, nào biết rằng Bàn Tử lại lui ra sau một bước, chỉ chỉ một loạt người phía sau nói:

"An nữ hiệp, chuyện đã tới giờ phút này, chúng ta cũng không cất giấu nữa, 38 vị này là dị năng giả hệ mộc , 40 vị này dị năng giả hệ thủy, còn hơn 10 vị này là trước khi mạt thế là chuyên gia nông nghiệp, học giả, kỹ sư cùng với chuyên gia các lĩnh vực.... Nếu Trương Bác Huân cùng với chồng cũ của ngài chưa về, chúng ta đều là người cùng thuyền đi, cũng không cần ăn rễ cây biến dị, chúng ta có thể trồng trọt."

Hắn giới thiệu với An Nhiên, An Nhiên nghe mà đôi mắt đều trợn tròn ra, đây là quỷ gì a? Đột nhiên trên thế giới này toát ra nhiều dị năng giả hệ mộc và hệ thủy như vậy làm An Nhiên cảm thấy phảng phất như mình thấy được một tòa núi vàng, núi bạc, có loại cảm giác tìm được bảo tàng gì đó.

Đây là thù lao mà Đường Kiến Quân nói sao?

Nàng lại nhìn những dị năng giả hệ mộc và hệ thủy cùng với những chuyên gia kia, đều là đám người với bộ dạng quần áo tơi tả, trong đó có người già có trẻ em, thậm chí có cả thai phụ.

Lại nghe được Bàn Tử tràn ngập vui sướng khi người gặp họa nói:

"Lôi Giang kia, tự cho rằng mình mang đi toàn bộ dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy của Đường thủ trưởng, nào biết kho lúa cùng đập nước chân chính đều giấu trong đám người trói buộc bọn ta a."

"Nga ~~~~"

An Nhiên hơi hơi ngẩng đầu, trong miệng không tự giác mà nói:

"Thì ra là thế a."

Triệu Như ở một bên nghe được cũng như bừng tỉnh đại ngộ.

Nàng nhớ trước đây trong  thôn Thiết Ti có nhiều người như vậy, ít nhất cũng phải hơn 1 vạn người, có trên 100 người hệ mộc cùng hệ thủy, tỉ lệ là 1:100, cũng không khoa trương, lúc ấy mọi người đều đã đồn đại trong tay Đường Kiến Quân vơ vét không ít dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy.

-------------------------------------

489. Tình huống thật không tốt.

Những vị đoàn trưởng của đoàn đội người sống sót, hao hết tâm tư muốn biết nơi ẩn thân của những dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc kia, nhưng ai cũng không phát hiện ra bọn họ bị dấu ở nơi nào, thậm chí tướng lãnh cao cấp bên người Đường Kiến Quân, tỷ như Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm cũng vậy, họ cũng không biết.

Có khả năng Trương Bác Huân biết nhưng hắn cũng không có lòng tham, hơn nữa hắn chính là kẻ si tình, chí hướng của hắn cũng không ở lợi dụng đám dị năng giả kia để làm gì.

Sở dĩ đáp ứng việc tiếp quản đám người trói buộc này với An Nhiên, ước chừng bởi vì không muốn để tâm huyết của Đường Kiến Quân uổng phí.

Hiện tại An Nhiên và Triệu Như đã thập phần lý giải hành động của Đường Kiến Quân, ông là người tốt không sai, nhưng nếu bất luận kẻ nào nắm trong tay nhiều hệ mộc và hệ thủy như vậy, thì ai cũng bỏ được tính mạng vì lót đường cho những trói buộc kia!

Mà Đường Kiến Quân nam hạ, mang theo mấy ngàn người, vừa lui vừa chết, một mực lui đến tiểu khu này, tuy rằng trên đường hắn đều thu thập vật tư nhưng trên thực tế để nuôi sống họ, cũng không chỉ có thu thập vật tư bên ngoài mà là do nhưng dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc được giấu trong nhóm người trói buộc bọn họ nuôi sống!

Điên mất rồi!

Nếu Lôi Giang biết được chân tướng, sẽ điên mất.

Không biết vì cái gì, đột nhiên An Nhiên rất muốn cười vui sướng vì người gặp họa, nhưng nàng kiềm lại chính mình, biểu tình ra vẻ bình đạm nhìn Bàn Tử, thoạt nhìn giống như hành động của Bàn Tử này không ngoài ý muốn, có loại đã biết trước nên không có dao động.

Bàn Tử kia hứng thú bừng bừng bắt đầu quy hoạch:

"Ta nghĩ là, An nữ hiệp, về sau chúng ta sẽ không bao giờ phải lén lút gieo trồng nữa, trước tiên chúng ta sửa lại thổ nhưỡng trong tiểu khu, thực vật của ngài sẽ canh giữ ở bên ngoài chúng ta ở bên trong gieo trồng, không quá một ngày, mỗi người đều có thể được chia một củ khoai tây, còn ngài a? Dị năng hệ mộc của ngài cường đại như vậy, trồng khoai tây khẳng định sẽ nhanh hơn toàn bộ chúng ta đi."

An Nhiên lắc đầu, túm lấy một thân dây mây, giơ giơ lên trước mặt Bàn Tử, khuôn mặt thỏa thuê mãn nguyện của Bàn Tử kia tức khắc trắng bệch, lui ra sau một bước, nghe An Nhiên nói:

"Ta chỉ trồng được loại này, các ngươi muốn ăn sao?"

"Không.....không...... không, không được ..... không được, thuật nghiệp có loại chuyên tấn công, thực vật của An nữ hiệp ngài cường đại như vậy, để ngài trồng chút đồ ăn này quá là đại tài tiểu dụng, ngài chuyên tâm trồng loại thực vật này liền tốt rồi, liền tốt rồi..."

Cái trán của Bàn Tử túa ra mồ hôi lạnh, thân thể tê dại, xua tay liên tục, lại thấy trên mặt An Nhiên hiện ra một mạt ngưng trọng, nàng nói:

"Ta đi phía trước nhìn xem tình huống, trở về lại nói."

Nguyên bản nàng muốn chờ Trương Bác Huân trở lại rồi lại nói, xem hắn an bài những dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy tái sản xuất như thế nào, nhưng đột nhiên bên tai có vô số viên hoa cầu tốt miêu tả cho nàng tình huống ở tiền tuyến.

An Nhiên tựa hồ thấy một đóa Nhục Hoa khổng lồ bao lấy toàn bộ siêu thị, trong đêm đen cánh hoa cuốn khúc giống như những đầu lưỡi thật lớn thò ra rụt vào, trên cánh hoa còn chảy đầy thứ dịch nhầy gì đó.

Chiến Luyện cùng
Trương Bác Huân đang cắt từng mảng từng mảnh dây mây xanh lục, phía trước bọn họ là một biển lửa, có người đang kêu thảm thiết, có người đang rít gào, có người đang khóc thút thít.... tóm lại, tựa hồ như tình huống không quá tốt.

Nguyên nhân chính là đóa Nhục hoa kia quả thực lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng, nguyên bản An Nhiên cũng không thể nhìn đến tình huống cụ thể của nó, nhưng bộ rễ của hoa cầu tốt nàng gieo vẫn đẩy mạnh len lỏi về phía trước, chậm rãi, phản hồi lại hình ảnh ở tiền tuyến cũng càng rõ ràng hơn, nàng thấy được ở phía dưới của đóa Nhục hoa, có một cái siêu thị cực lớn còn hoàn hảo.

Không sai, chính là cái siêu thị lớn mà lúc trước Vân Đào vọt vào, vẫn hoàn hảo không có tổn hao gì, không hề bị phá hư?!

------------------------

490. Đẩy đến cực hạn.

Bãi đỗ xe tầng ngầm siêu thị bị một hoa cầu khổng lồ chen đầy, lớn đến nỗi cơ hồ chiếm một nửa không gian của bãi đỗ xe tầng hầm này, mà trong hầm gara này trống vắng không có bộ rễ, bởi vì hoàn cảnh đặc thù của bãi đỗ xe chạm rỗng này, làm cho bộ rễ của đóa Nhục hoa tất cả đều chui xuống dưới nền đất sâu của tầng ngầm gara.

Khi mà bọn người An Nhiên dùng hết sức tiến vào Tương thành, hoa cầu của đóa nhục hoa cũng đã tách ra mấy đời con cháu rồi, bản thể bộ rễ của nó cũng trải rộng khắp toàn bộ Tinh khu của Tương thành.

Đám người An Nhiên một đường thẳng tiến đến Tinh khu, vừa đi vừa gieo trồng tinh hạch hệ mộc, dưới con đường chủ yếu đi vào Tinh khu kia, tất cả đã là địa bàn của hoa cầu tốt của An Nhiên, sau An Nhiên tới tinh khu, nàng cũng trồng không ít hoa cầu, ban đầu đóa Nhục hoa kia độc bá thiên hạ, giờ tựa hồ đã mất đi một nửa giang sơn.

Chiến Luyện bọn họ lại tiến đến, làm Nhục Hoa nổi cơn điên muốn ăn luôn mấy con sâu nhỏ này, cảm xúc phẫn nộ bạo ngược kia làm An Nhiên cảm nhận được rành mạch.

Mấu chốt chính là, tuy rằng đóa Nhục Hoa đã mất đi nửa giang sơn, nhưng bộ rễ của nó vẫn đang tràn ra phía nam của Tinh khu, bởi tang thi ở phía nam rất nhiều, động vật biến dị cũng nhiều, chỉ cần bộ rễ chôn dưới đất của nó có đồ ăn, nó có thể luôn luôn không ngừng sinh trưởng.

Bọn Chiến Luyện có thế xóa sạch dọn dẹp nhiều hay ít bộ rễ của nó thì nó vẫn có thể sinh trưởng ra bấy nhiêu bộ rễ, sinh vật dưới nền đất rất phong phú, căn bản không thiếu đồ ăn.

Cho nên An Nhiên muốn đi lên tiền tuyến phía trước một chút, nói cho bọn họ, chỉ đánh rút bộ rễ và cây mây dưới nền đất cũng là vô dụng, phải đi đến gara ngầm đem tinh hạch hệ mộc bên trong hoa cầu móc ra mới tiêu diệt được nó.

Dặn dò xong Bàn Tử, An Nhiên lên xe, cây mây trên thân xe dần dần chảy xuống, An Nhiên ngồi ở ghế điều khiển, quay đầu lại, nhìn Oa Oa đang ngồi trong nôi an toàn xé sách, nói:

"Bảo bối nhi a, ngồi xong chưa, chúng ta đi về phía trước một chút nha."

"Xoẹt...!" Một tiếng.

Oa Oa xé sách xé thật sự vui vẻ, không có nửa điểm ý kiến, đột nhiên cửa ghế phụ lại bị kéo ra, Tiểu Bạc Hà ngồi vào, kéo dây an toàn, không nói một lời nhưng hành động đã chứng minh quyết tâm nàng nhất định phải đi theo An Nhiên.

An Nhiên nhìn nàng một cái, không nói gì, chân dẫm lên chân ga, bánh xe nghiền qua dây mây biến dị trên mặt đất, chạy như bay hướng đến siêu thị Gia Hòa.

Càng đi về phía trước, tình hình chiến đấu càng kịch liệt, tiếng đánh nhau cùng với tiếng gào rống càng thêm mãnh liệt, qua một đoạn đường, cây mây của An Nhiên đã bị đẩy đến cực hạn, ven đường nhóm quân nhân nằm trên mặt đất nghỉ ngơi cũng càng nhiều.

Những người đó lúc trước đã cướp sạch mấy đội phòng cháy chữa cháy, mỗi người đều mặc đồng phục phòng hộ của lính cứu hỏa trên người.

Nàng thấy được Lương Tử Ngộ, ngừng xe bên cạnh hắn, kéo cửa xe xuống hỏi:

"Phía trước như thế nào rồi?"

Trên người hắn đeo chéo một hòm thuốc, cũng mặc đồ phòng hộ cứu hỏa, mặt nạ bảo hộ trên đầu đã bị lấy xuống , trên mặt dơ bẩn, toàn thân thật chật vật, hắn đang giúp những người bị thương băng bó, bên tai nghe thấy những thanh âm đánh nhau truyền tới, hắn đứng dậy, quay đầu lại, nhìn An Nhiên lớn tiếng nói:

"Đánh quá kịch liệt, chồng ngươi cùng Trương Bác Huân, còn có Lạc Phi Phàm giống như điên rồi, vọt lên phía trước ba người bọn họ phỏng chừng đã sờ đến bên cạnh cánh hoa của đóa nhục hoa a."

Phía trước nơi Lương Tử Ngộ cùng An Nhiên đang đứng là một mảnh cháy đen nhão dính, đó chính là do biển lửa quá lớn của Lạc Phi Phàm tạo nên, chỗ xa Nhục hoa kia đang đứng ở chỗ cao nhất, mấy cái nhụy hoa đang vươn cao, loạng choạng trong trời đêm, làm An Nhiên có thể nhìn thập phần rõ ràng.

An Nhiên biết mình không thể lại đi về phía trước, nếu không sẽ mang đến nguy hiểm đối với Oa Oa.

------------------------

491. Đều bị đóa Nhục Hoa này ăn mất.

Vì thế An Nhiên dừng xe lại tại chỗ, nhìn nhóm quân nhân ngồi ở cây mây nghỉ ngơi hỏi Lương Tử Ngộ.

"Các ngươi bị thương nhiều người không?"

"Nhiều."

Lương Tử Ngộ gật gật đầu, biểu tình trên mặt hiện vẻ đau thương, lắc đầu nói:

"Đã chết vài người, chỉ có mình ta là bác sĩ căn bản không lo liệu được hết."

Vừa mới nói xong, cuối con đường một chiếc xe lái lại đây, Triệu Như và Hằng Hằng ngồi trên xe, nàng ấy lái xe đỗ ngay sau xe chống đạn của An Nhiên, kéo cửa xe ra, xoay người chạy đến đuôi xe nói:

"Ta đã cướp sạch mấy hiệu thuốc, Lương Tử Ngộ, tìm vài người đến hỗ trợ."

Lương Tử Ngộ cười, vừa nói thiếu bác sĩ, Triệu Như đã lập tức tới đây, này không phải nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo liền tới hay sao? Hắn vội kêu vài người còn chút khí lực, đi tới cốp xe hỗ trợ nâng dược phẩm xuống.

An Nhiên thì cẩn thận nhìn những người quân nhân bị thương kia, bởi vì mặc đồ bảo hộ khá dày, che đậy trên người, không rõ có bị trầy da nhiều hay ít, đại bộ phận hẳn là do bọn họ vật lộn với những cây mây làm bị thương có một ít vết thương bị đâm chảy máu.

Không biết vết thương trầy da chảy máu này có bị cảm nhiễm hay không nga.

Một lát sau, đồ dùng dược phẩm đều được dọn xuống, An Nhiên lại trồng một viên tinh hạch hệ mộc, nàng khống chế nó tiếp tục sinh trưởng về phía trước, chậm rãi bao trùm lấy đống tro tàn cháy đen.

Những cành lá bộ rễ bị lửa Lạc Phi Phàm đốt để lại thứ vật chất khá phì nhiêu, vừa lúc là chất dinh dưỡng tốt nhất cho việc sinh trưởng của thực vật, An Nhiên lại gọi Triệu Như tới tưới nước cho thực vật của nàng, một đường đi về phía trước chiếm lấy không gian sinh tồn của đóa Nhục hoa.

Cũng thuận tiện thay đám quân nhân chiến đấu hăng hái ở phía trước, giải quyết một chút nỗi lo ở phía sau, miễn cho lúc bọn họ đang hăng hái đánh đánh sau lưng đột nhiên sẽ xuất hiện cây dây mây công kích bọn họ.

Qua một lúc lâu, Oa Oa ở trong xe đã đem quyển truyện hoàn hảo xé lung tung rối loạn đến trình độ muốn dùng băng dính dán lên cũng vô pháp, nàng chơi chán rồi, đem đồ chơi trong tay ném đi, gào lên hai tiếng, rồi ngáp một cái, dựa vào nôi an toàn ngủ rồi.

An Nhiên mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, Tiểu Bạc Hà đưa cho nàng một thùng tinh hạch lớn. Đều là loại tinh hạch bình thường, không phải hệ mộc, An Nhiên kỳ quái hỏi:

"Này ở đâu đến?"

"Nhặt trong đất, có rất nhiều a."

Tiểu Bạc Hà chỉ chỉ dưới nền đất, nói cho nàng biết dưới nền đất này có nhiều tinh hạch đến nỗi vô pháp tưởng tượng, An Nhiên nhớ trước đây Tương thành nơi nơi đều có tang thi, dưới nền đất lại có rất nhiều rất nhiều sinh vật biến dị, nhưng sau đó tang thi cùng sinh vật biến dị đều biến mất, một chút bóng dáng đều không có, tại sao ư?

Đều bị đóa Nhục hoa này ăn mất!

Đóa nhục hoa này cũng giống như tất cả thực vật biến dị, chỉ ăn huyết nhục, không ăn tinh hạch, cho nên dưới nền đất, chỉ cần chịu đào, đều có thể đào ra rất nhiều tinh hạch.

An Nhiên đem số tinh hạch đó nháy mắt toàn bộ hấp thu, chỉ vào mấy cái nhụy hoa đang lay động phía trước, cười nói:

"Đi, Bạc Hà, chúng ta đi bức tử nó."

Đang nói chuyện, thì một phi dao rất lớn bay bên, xoay tròn, một đao cắt rớt một cái nhụy hoa, An Nhiên sửng sốt, phía trước phát ra một tràng huýt gió giống như quái vật gì đó đang gầm lên, mấy nhụy hoa còn lại trên không trung cũng run rẩy tựa hồ vô cùng đau đớn.

Cánh hoa của chúng nhìn như có huyết nhục, nó cuốn lên giống như đầu lưỡi của con người dịch nhầy phun ra tí tách, từng tầng cánh hoa cuốn khúc lên, điên cuồng run rẩy, tựa hồ như mặt đất của cả cái Tinh khu này đều đang run rẩy.

--------------------------

492. Nó muốn chạy về phía nam

Bốn phía của thịt cánh hoa kia đều có phi dao đang bay múa, giống như ruồi bọ, muốn chặt đi mấy cái nhụy hoa còn lại, những thịt cánh kia lại nhanh chóng một tầng lại một tầng đóng lại, giấu đi nhụy ở ở trung gian.

Không bao giờ nở hoa nữa.

Phi đao trên bầu trời chém cắt lên từng tầng thịt cánh ở bên ngoài, tạo thành thương tổn rất lớn, mỗi vết đao cắt vào giống như cắt gan heo, cắt lên sẽ chảy ra dịch nhầy đỏ tươi giống máu, nhưng chẳng được bao lâu, máu ngừng chảy, nhanh chóng được chữa trị.

An Nhiên ngồi trên ghế lái trong xe, nhìn trong chốc lát, nói với Tiểu Bạc Hà.

"Bạc Hà, ngươi có thể lấy tinh hạch của hoa cầu dưới tầng hầm ngầm ra không?"

Tiểu Bạc Hà nghĩ nghĩ, lắc đầu, đóa Nhục hoa này cấp bậc quá cao, năng lực hiện tại của nàng không làm được.

Chốc lát sau, phía siêu thị Gia Hòa có vài người chạy ra, An Nhiên tập trung nhìn vào, là Vân Đào, liền hạ cửa kính xe xuống, hỏi:

"Đào ca, làm sao vậy?"

Vân Đào xông tới, bảo hộ trên người đã rách tươm giống như vừa đánh hội đồng với 100 người, hắn lắc đầu, nói với An Nhiên:

"Đóa hoa kia quá cường đại, trị không được, bọn người Chiến Luyện sợ không duy trì được, chúng ta rút lui."

Đang nói thì Chiến Luyện cũng chạy trở về, đồ trên người càng rách đến không còn bộ dạng, một bên ống quân đã không thấy, hắn giống như vừa đánh nhau với 1000 người, trên người nơi nơi đều là dịch nhầy của đóa Nhục hoa biến dị, chạy theo phía sau hắn là Trương Bác Huân cùng Lạc Phi Phàm.

Chiến Luyện từ rất xa đã phất tay với An Nhiên:

"Chạy mau, đóa nhục hoa kia muốn phát cuồng."

Ngay trên đỉnh đầu của đám người Chiến Luyện, một thân cây cao ngập trời đang di chuyển lại, thân cây của cánh hoa đang cuốn khúc kia đập mạnh xuống, tựa như muốn đập chết đám Chiến Luyện giống như đập chết đám sâu bọ.

Mọi người thấy vậy chạy nhanh trở về, An Nhiên dẫm lên chân ga chuyển đầu xe, nghĩ nghĩ, đây là tránh cũng không thể tránh rồi, liền mở cửa xe ra, hô lên với Chiến Luyện ở đối diện chạy về:

"Hoa cầu của nó ở bãi đỗ xe dưới mặt đất! Muốn giết chết nó, thì phải hủy hoại hoa cầu của nó!"

Đột nhiên Chiến Luyện dừng bước, xoay người, kéo Lạc Phi Phàm chạy về phía cửa vào của bãi đỗ xe, Trương Bác Huân một thân đều là máu cũng chạy theo phía sau.

Đóa Nhục Hoa kia phảng phất như biết được ý đồ của đám nhân loại này, ở lối vào bãi đỗ xe, cây mây bỗng chốc sinh trưởng một mảng lớn, đem lối vào kia che đến kín mít.

Vân Đào thấy thế vừa mặc một bộ đồ cứu hỏa mới vừa hô to:

"Dị năng giả lực lượng, nhanh lên, cùng ta, dọn ra lối vào!"

Nói xong, hắn dẫn đầu vọt lên, một cây dây mây vọt đến bị hắn ôm lấy, gắt gao chế trụ, ngay tại chỗ kéo lên cắt đứt, còn lại những người quân nhân, nguyên bản đã chạy trở về, nghe được tiếng triệu hoán của Vân Đào, lập tức giống như điên cuồng, sôi nổi vọt lại, có người bị cây mây ngăn cản, có người trực tiếp vọt đến lối vào, túm kéo lay những dây mây đang chặn cửa.

Cái gọi là người nhiều lực lượng lớn, mấy người cùng nhau kéo lôi ra một cái khe, Lạc Phi Phàm ném một hỏa cầu vào lối vào tối om, Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân nhanh chóng chui vào cái khe kia.

An Nhiên ở trong xe, nhịn không được bước xuống, đứng bên cạnh xe, nàng nhìn Vân Đào cùng với những người quân nhân, mỗi người đều lôi kéo một cây dây mây ra bên ngoài, nhưng lại có rất nhiều dây mây chui vào lối vào, muốn bò vào ngăn cản Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân.

Mà trên cành hoa, tầng cánh hoa đang cuộn vào nhụy hoa kia hơi hơi mở ra, gạch đá dưới nền đất như bị cạy lên, đặc biệt là phía nam, gạch bị cạy đặc biệt lợi lại.

An Nhiên đứng trên mặt đất, nhỏ bé giống như một con kiến nhìn đóa hoa khổng lồ kia, nàng mở to hai mắt nhìn, rồi kêu lên:

"Nó muốn bỏ chạy, nó muốn chạy về phía nam!"

------------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện