Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 497


trước sau

493. Ngươi có vợ có con.

Thực vật biến dị bất đồng với động vật biến dị, động vật hay tang thi sẽ chạy loạn khắp nơi, nơi nào có đồ ăn thì chúng sẽ di chuyển về nơi đó, nhưng thực vật biến dị lại khác chúng không thích dịch ổ, bản năng trời sinh của chúng nó đối với đất đai thổ nhưỡng là không muốn xa rời, đặc biệt là loại thực vật biến dị có bộ rễ khổng lồ như thế này, nó càng không muốn chui ra khỏi lòng đất để chạy khắp nơi.

Cho nên một khi quái vật khổng lồ như nó quyết định muốn nhổ rễ chạy, vậy khẳng định nó bị chọc trúng mạch máu, nếu không sẽ không trốn chạy.

Điều này cho thấy An Nhiên đã chỉ cho bọn Chiến Luyện phương hướng tiêu diệt chính xác, chỉ cần moi ra tinh hạch hệ mộc trong hoa cầu của đóa Nhục Hoa này, chỉ cần vậy thôi!

An Nhiên kích động lên, hô to một tiếng:

"Bạc Hà, ta muốn tinh hạch!!!"

Sau đó, cây mây của nàng cũng liều mạng dài ra dài ra dài ra a a!!!!!

Dài ra rất nhiều, to lớn thành một thân cây thô to, gào thét lao về Nhục Hoa ở phía trước.

Tiểu Bạc Hà chưa từng gặp phải tình huống như thế này, An Nhiên cần tinh hạch vội vàng như vậy, nàng là người không đến vạn bất đắc dĩ thì tuyệt đối không muốn làm An Nhiên thất vọng, vì thế, trên trán nàng thấm ra một tầng mồ hôi, hai tay chụm vào nhau tinh hạch trong lòng bàn tay xuất hiện như nước, nàng xuống xe, nâng hai tay lên trước mặt An Nhiên.

An Nhiên nhìn cũng không cần nhìn, trực tiếp đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Tiểu Bạc Hà, bỏ qua luôn động tác lấy tinh hạch, cây mây tốt của An Nhiên cao lớn giống như một con mãng xà khổng lồ, tua của nó quấn lấy tầng ngoài của bông hoa, lôi kéo đóa Nhục Hoa đang muốn di chuyển về hướng nam, dùng sức kéo lấy!

Sau đó An Nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Thật tốt quá, quả nhiên nàng đoán không sai, chất lỏng trong Nhục Hoa kia là thập phần dinh dưỡng, cấp bậc của nó đã trở thành siêu việt vượt qua thực vật biến dị tầm thường, chất lỏng trong thân thể nó giống như huyết nhục, nhóm cây mây tốt của An Nhiên có thể ăn.

Mấy người Vân Đào còn đang ra sức bám lấy dây mây hư hỏng quấy rối, thấy dây mây hư hỏng muốn bò vào trong lối vào, bọn họ liền ra sức tóm lấy lôi kéo chúng ra ngoài, lôi ra một cây lại một cây, trực tiếp vặn gãy tại chỗ, để Lạc Phi Phàm phóng lửa đốt.

Cây dây mây tốt của An Nhiên đang bị kéo căng giữa không trung, nó giống như mạch máu, liều mạng hấp thu dinh dưỡng ở thịt cánh của Nhục Hoa, rất nhanh chỗ thịt cánh của Nhục hoa bị hút khô, nó phát ra một tiếng huýt gió giống như tiếng gầm của quái vật, An Nhiên lại chỉ huy dây mây tiếp tục cắn tầng cánh hoa tiếp theo quyết không buông khẩu.

Trong gara, Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân cũng gặp phải trở ngại rất lớn, chút một sẽ gặp phải một đám dây mây chồi ra, kỳ thật cũng không phải cây mây, chúng chính là bộ rễ của hoa cầu, bất quá tuy rằng bộ rễ của hoa cầu rất nhiều nhưng không thể gây thương tổn đến Chiến Luyện và Trương Bác Huân.

Hai người tựa như lặn ngụp trong biển rắn, bốn phía tất cả đều là những bộ rễ màu trắng đang chen chúc ngăn trở muốn đẩy bọn họ ra, nếu không phải có Vân Đào cũng nhóm dị năng giả lực lượng vẫn đang ở bên ngoài lôi kéo đám dây mây thì hai người căn bản một bước cũng khó đi.

Chốc lát sau, tựa hồ như đám rễ trắng này chui ra ít một chút, lực chú ý của đóa hoa biến dị này bị cây mây tốt của An Nhiên thu hút, rốt cuộc Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân có thể tiếp cận gần hơn một chút với hoa cầu.

"Làm như thế nào bây giờ?"

Trương Bác Huân hỏi Chiến Luyện, trước mặt hai người giờ là một mảng rễ cây bám lên bức tường xi măng, dựa theo phỏng đoán, phía sau bức tường rậm rạp bộ rễ này chính là hoa cầu khổng lồ kia.

Chiến Luyện quăng ra một loạt phi dao, cắm vào bức tường toàn rễ cây, những chiếc phi dao đó cắm sâu vào bức tường, xoáy tròn di chuyển cắt bức tường trước mặt thành một cái động lớn, hắn tiêu sài nói:

"Trực tiếp đi lấy viên tinh hạch kia."

Tinh hạch ở ngay phía trước, bãi đỗ xe tầng hầm tối như vậy, tất cả đều là rễ cây, lại như ẩn ẩn có thể nhìn thấy lục quang, viên tinh hạch kia xác định chắc chắn ở phía trước.

Dứt lời, Chiến Luyện muốn chui qua cái động kia đi vào.

Trương Bác Huân ở sau lưng cắn răng, kéo Chiến Luyện một chút, nói:

"Bên trong không biết sẽ có tình huống gì xảy ra, để ta đi vào thôi, ngươi có vợ có con, không thể chết được."

---------------------------------------

494. Muốn ta chết, có thể a.

Chiến Luyện sửng sốt, nghiêng đầu nhìn lại Trương Bác Huân, phút chốc cười nói:

"Ngươi thì không có sao?"

"Ta ư?"

Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn toàn là máu, rất tiêu sài nở nụ cười:

"Người ta thương nhớ, sẽ không để ý đến sự sống chết của ta."

Trương Bác Huân nói chưa dứt lời liền chui vào bên trong cái động kia, vừa chui vào vừa nói:

"Chiến Luyện, ta thật hâm mộ ngươi, vợ của ngươi ở bên ngoài chờ đợi ngươi, cho nên ngươi nhất định phải sống đi ra ngoài, lần này, ta nợ các ngươi, liền, coi như trả đi."

Nợ của hắn là chuyện lúc trước hắn trói An Nhiên, dẫn Chiến Luyện tới cứu người, mà mạng của Triệu Thiến Dung, Trương Bác Huân hắn vẫn luôn nhớ, không quên được.

Chiến Luyện đứng ở ngoài động hừ một tiếng, thay Trương Bác Huân chống cự lại đám rễ cây thịt thịt lại bò ra.

"Ngươi nợ vợ ta lời xin lỗi thì chính mình nói với nàng đi, nhờ lão tử ư, không tính."

Trương Bác Huân ở bên trong quay đầu lại cười cười, tạo ra một cái cuốc kim loại, hung hăng bổ xuống thứ xanh mơn mởn phía trước....

Trên mặt đất, tiếng huýt gió cuồng bạo phẫn nộ càng lúc càng lớn, toàn bộ mặt đất bắt đầu run rẩy kịch liệt, bãi đỗ xe tầng ngầm bộ rễ màu trắng càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.

Nhóm người Vân Đào mặc bảo hộ của lính cứu hỏa đang liều mạng lôi kéo cây mây cùng bộ rễ, bộ rễ thô to kia chui ra khỏi nền đất của bãi đỗ xe tầng ngầm, sau khi bị kéo rút lên thì giống như thủy thảo, tái nhợt vô lực.

Lửa lớn ở lối vào tầng hầm vẫn hừng hực thiêu đốt, cây dây mây của An Nhiên đang bị kéo căng ở không trung vẫn sinh trưởng tươi tốt, giống như một cây cầu, nối từ mặt đất xuyên qua không trung túm chặt đóa Nhục Hoa lại.

Trong phút chốc, mọi người nghe được Vân Đào la lên ở lối vào:

"Không được rồi, bãi đỗ xe tầng hầm bị phá hỏng, rễ của nó chui ra càng ngày càng nhiều, hai người bọn họ sẽ bị vây chết trong đó!"

An Nhiên vừa nghe đã nóng nảy, chuyện này không có khả năng! Bọn họ đã đánh giết mấy ngày mấy đêm như vậy, kết quả rễ của nó dưới mặt đất bãi đỗ xe càng ngày càng nhiều, này không có khoa học a a a a a.

[Ngươi....tới]

Trong đầu nàng bỗng vang lên một thanh âm không rõ ngữ điệu như thế nào, hỗn loạn, phẫn nộ, tâm tình cuồng bạo, thổi quét qua đại não của An Nhiên.

Nàng quýnh lên, bất chất tất cả, nàng chạy về phía trước hai bước, sau lại chạy về, đẩy Tiểu Bạc Hà lên xe, dặn dò nói:

"Xem trọng Oa Oa, Bạc Hà, thế giới của ta đều giao cho ngươi, xem trọng Oa Oa."

Sau đó đóng cửa xe lại, chạy thẳng đến siêu thị, Vân Đào thấy vậy, đuổi theo, hô lên:

"An Nhiên, ngươi đi đâu?"

"Đừng động ta!"

An Nhiên không quay đầu lại, hô to một tiếng, dẫm lên rễ cây đầy đất, trực tiếp chạy đến phía dưới đóa Nhục Hoa khổng lồ kia, rễ cây dưới chân nàng đặc sệt dịch nhầy, thứ dịch nhầy màu đỏ, là hỗn hợp của huyết nhục cùng dịch nhầy của thực vật mà thành.

Sau lưng nàng, Vân Đào đuổi theo nhưng bị một cây dây mây đột nhiên vọt ra đánh vào làm hắn bắn ngược trở về sau, mà An Nhiên, đứng dưới đài hoa, ngẩng đầu, nhìn đóa nhục hoa khổng lồ to lớn đang che trời kia, hô lên:

"Ta tới rồi, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Giết nhiều người như vậy, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?"

Đại nhục hoa từng đợt phẫn nộ run rẩy lên, một tiếng rít vang lên, nó phản nghịch như thế, bi phẫn như thế, đột nhiên mở ra tầng thịt cánh hướng về An Nhiên, nó muốn đập chết nàng!!!!!

"Chết thì chết!"

An Nhiên cũng tức giận, nàng phải bằng bất cứ giá nào, cây mây trên đỉnh đầu giống như một cây cầu lớn, chặn ngang cú đánh của đóa nhục hoa, An Nhiên quát lên:

"Muốn ta chết, có thể, ngươi thả hai ngươi ở bên cạnh hoa cầu ra!"

-------------------------------------

495. Bản tính như thế

Lúc này, An Nhiên nghĩ rằng, nàng thật sự vẫn còn thích Chiến Luyện, bằng không sẽ không xúc động như thế này, muốn dùng tính mạng của mình ra điều kiện với đóa Nhục hoa? Trên đời này, nữ tử vừa vĩ đại vừa si tình khẳng định không ai khác ngoài nàng đi!

Nhục hoa kia lại phát ra một trận thét dài phẫn nộ, phảng phất như trước khi giết chết An Nhiên, nó lên án nàng rất dài rất dài, thật sự dong dài, An Nhiên nghe không hiểu, người bên ngoài càng thêm không hiểu, An Nhiên chỉ biết nó đang mắng nàng.

Nó đang mắng nàng a?!!!!

Phút chốc một cây dây mây đánh về phía An Nhiên, sau lưng nàng, Vân Đào gấp đến độ hô to lên:

"An Nhiên!!!!"

Triệu Như vừa mới băng bó xong cho một người bị thương, thấy tình huống như vậy, vội vàng kéo Lương Tử Ngộ ở bên người, đẩy hắn về hướng Vân Đào.

"Mau đi hỗ trợ a, An Nhiên không thể chết được! Bằng không chúng ta về sau đi theo ai?"

Trong xe, Tiểu Bạc Hà canh giữ bên người Oa Oa, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm đóa Nhục hoa che trời kia, đây là sai lầm của nàng, vừa rồi tỷ tỷ nói, để nàng lấy tinh hạch của đóa Nhục hoa kia, nàng không làm được, cho nên hiện tại tỷ tỷ đang phải mạo hiểm tính mạng.

Mà nàng đáp ứng tỷ tỷ phải thủ Oa Oa, cho nên chết cũng không thể cùng tỷ tỷ chết, tất cả đều là do nàng sai, nếu năng lực của nàng mạnh hơn một chút, mạnh hơn một chút thì!!!!

An Nhiên ở bên này, trước khi bị cây mây kia cuốn lên, nàng đã rút ra con dao ở thắt lưng, sau đó nàng bị cây dây mây cuốn lấy eo, kéo lên không trung.

Nàng bị kéo tuột lên, tiếng xé gió bên tai ù ù, trong lòng nàng nổi giận, giơ lên con dao trong tay, hung hăng chọc xuống dây mây, dịch nhầy thực vật giống như máu phun ra, theo vết thương trên tay nàng tiến vào trong cơ thể.

Sau đó An Nhiên cảm thấy trở ngại trong đầu trước đây của nàng bị vỡ nát, hệ thần kinh, đại não như được kích hoạt toàn diện, nàng thấy được rất nhiều hình ảnh.

Nàng nhìn thấy, ngay từ đầu sinh mệnh của nó so với toàn bộ đám hoa bách hợp có vẻ ngoan cường hơn một chút, sau đó nó chỉ là một cành hoa nhỏ, lẳng lặng cắm ở trên mặt quầy hàng, lòng tràn đầy vui sướng chờ mong nàng tới, nàng cứu sống nó.

Nó hấp thu tất cả chất dinh dưỡng cùng vi rút từ tang thi, không có bất luận gì bất đồng với những bông hoa bách hợp bình thường khác, dần dần, những bông hoa kia cần năng lượng của nàng mới có thể sống, nó lại có thể tự chủ kiếm ăn, bắt đầu từ khi đó, nó liền có chút sinh khí, nàng cho nó 'đường', nhưng phân phối chia ra, cũng chỉ có một chút, không có bất đồng gì với những bông hoa khác.

Thậm chí cách nàng xa một chút, căn bản không được chia 'đường'.

Nhưng nó là một bông hoa kiêu ngạo a, không cần chút 'đường' kia cũng được a!

Nó bắt đầu có chút khinh thường những bông hoa dung chi tục phấn kia, cảm thấy chúng nó bất kham trọng dụng, nó không ngừng tiến hóa, có vẻ phá lệ không giống bình thường.

Hoa không giống bình thường, đương nhiên tính tình phải cao ngạo một ít rồi, nó khoe ra, là muốn tương thông với nàng, nhưng khi nó
đứng sừng sững ở trước mặt nàng, phản ứng đầu tiên của nàng lại muốn giết nó?!

Không trừ, sẽ trở thành một mối họa lớn?!!!

"Ngươi đừng đẩy tâm tư muốn làm xằng bậy của mình lên ta! Bản tính như thế, trách ai được?!"

An Nhiên kêu to, giơ lên con dao, lại đâm sâu vào thân cây mây, nàng cảm thấy mình bị bóp chặt có chút không thở nổi, lại quát lên:

"Nếu ta đã tạo ra mầm tai họa, vậy đồng quy vu tận đi! Hôm nay ngươi và ta dùng huyết tế những người vô tội bị ngươi ăn thịt đi!"

Nói xong, An Nhiên rút con dao ra, không chút nghĩ ngợi, tay ôm lấy căn dây mây đang trói buộc mình, dị năng quanh thân như điên cuồng dũng mãnh đi vào căn dây mây, năng lượng của nàng dữ dội cùng mãnh liệt, quả thực là lấy mạng đặt cược, năng lượng trong cơ thể rất nhanh bị tiêu hao quá mức.

-----------------------------------------------

496. Chỉ là giận dỗi.

Nhưng mà, mặc dù năng lượng của nàng tiêu hao quá mức, An Nhiên cũng không từ bỏ việc tiếp tục đưa dị năng vào, dù sao thì không trốn khỏi cái chết, nàng liền ép khô chính mình, dù mình chết không có chỗ chôn cũng phải giết chết đóa Nhục hoa này!

Trên thực tế, An Nhiên cũng hoàn toàn không rõ chính mình điên cuồng phát năng lượng ra như vậy có thể giết được nó hay không, nhưng trực giác nói cho nàng, đóa Nhục hoa này chịu ảnh hưởng của nàng, tựa như đám thực vật biến dị, mỗi khi muốn phản nghịch, muốn hư hỏng, chịu một ít năng lượng của nàng, sẽ biến thành ngoan bảo bảo.

Mà đóa đại nhục hoa rõ ràng bị kinh sợ bởi ý tưởng không muốn sống này của An Nhiên, nó không phải không thể thắng An Nhiên, mà là..... Trong giây lát này, tầng thịt hoa của nó cấp tốc cuốn khúc vào, lực chú ý của nó chỉ đặt trên ngươi nàng, đã quên mất bên cạnh hoa cầu còn có hai cái tiểu sâu chán ghét kia.

Hai cái tiểu sâu kia đã rất nhanh đem tinh hạch của nó đào ra một nửa!

An Nhiên, bộ dạng giống như đã chết, nàng treo trên cây mây, năng lượng trong cơ thể bị rút ra một cách nhanh chóng, đã không phải do nàng làm chủ, đối với một dị năng giả, một khi tới thời khắc này, năng lượng trong cơ thể giống như tự động tràn ra bên ngoài, chính mình cũng không khống chế được, rút cạn năng lượng của chính mình chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Đóa nhục hoa cứ trơ mắt nhìn An Nhiên như vậy, nhìn khối thân thể kia tự động bị rút cạn, giống như người bình thường bị nó ăn thịt, dần dần khô cạn, nó không quản tinh hạch của mình nữa rồi, nếu An Nhiên muốn, nó cho nàng! Tính cả nó, cũng cho nàng!!!

Đều nói, con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Nhưng cỏ cây, có thật vô tình hay không?

Chúng nó nở hoa, con người vui mừng, chúng nó điêu tàn, con người sinh ra u sầu, bình minh hay hoàng hôn, năm tháng thay đổi, chúng nó tự nở tự tàn, nhưng có khi cũng sẽ sinh ra tâm tư, với người dưỡng hoa cỏ.

Nó không phải đã để mặc cho nàng giết một đường từ Tương thành đi vào hay sao, còn trộm rất nhiều tiểu binh của nó, cũng không làm gì với nàng hay sao?

Kỳ thật cũng không phải thật sự muốn ăn thịt nàng, chỉ là có chút giận dỗi!

Tất nhiên mọi người không biết An Nhiên và đóa nhục hoa này đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy nó treo An Nhiên lên, mọi người gấp đến độ muốn mệnh, nếu An Nhiên mà chết, việc tiêu diệt đóa Nhục hoa đã hoàn toàn không có hy vọng, thậm chí việc đặt chân ở Tương thành này cũng còn khó, rốt cuộc hiện tại bọn họ có thể dùng hết sức chuyên chú đối phó với đóa Nhục hoa tất cả đều bởi vì An Nhiên thay họ giải quyết vấn đề phía sau.

Đột nhiên, mọi người nhìn thấy đóa Nhục Hoa kia lấy tốc độ mắt thường khô héo dần, tương phản, An Nhiên giống như quả bóng bị xì hơi, thân thể khô cạn đến heo hút bắt đầu đẫy đà, sau đó khôi phục bình thường, thậm chí béo hơn so với bình thường một chút, sắc mặt hồng nhuận hơn.

Dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người, theo bàn tay của Trương Bác Huân dùng hết sức moi ra viên tinh hạch lớn hình thoi kia, tiếng huýt gió cuồng bạo đột nhiên im bặt.

An Nhiên rơi xuống đất, đám dây mây ở chung quanh ngăn đón đám người Vân Đào cũng trở nên khô cạn, cây mây đã giết rất nhiều người cũng đồng dạng xụi lơ xuống giống như dây mây bình thường không có bất luận gì khác biệt.

Trong không khí, mùi máu tươi phi thường nồng đậm, đám hoa đỏ như máu sinh trưởng ở hơn nửa cái tinh khu này, rốt cuộc đã không gây tổn thương được cho con người nữa.

Vân Đào mang theo Triệu Như cùng Lương Tử Ngộ chạy đến, đỡ An Nhiên giống như đang ngủ dưới đất lên, lớn tiếng kêu tên An Nhiên.

Đột nhiên nàng mở mắt, hai tròng mắt màu xanh ngọc bích mở ra giống như toàn bộ mùa xuân được cất giấu trong cơ thể, ở lối vào gara ngầm phía xa, có người truyền ra tiếng hoan hô, hô lên, đã lấy ra tinh hạch, đã lấy ra......

--------------------------------------

497. Thật sự đã chết hay sao.

"An Nhiên, không có việc gì đi?"

Vân Đào đỡ lấy An Nhiên, đôi mắt của nàng nhìn dị thường yêu dị, có loại lực lượng mê hoặc nhân tâm, nhìn không được, Vân Đào dùng tay che đôi mắt An Nhiên lại, nàng phục hồi tinh thần, chớp chớp mắt, kéo tay Vân Đào ra, hai tròng mắt đã khôi phục nhan sắc nguyên bản.

"Phát sinh chuyện gì?"

An Nhiên mờ mịt hỏi, nàng cảm thấy mình giống như đi vào cõi thần tiên, rốt cuộc dùng hết thời gian cả đời, mới một lần nữa thanh tỉnh lại, không đợi đám người Vân Đào trả lời nàng, nàng thấy đóa nhục hoa bên người hiện giờ cánh hoa đã hoàn toàn khô héo còn dư lại chút cặn thịt, đang bị thực vật của nàng hấp thu.

Chẳng bao lâu, những cánh hoa từng kiêu ngạo đã bị cây mây biến dị của An Nhiên hấp thu chỉ còn lại vài phiến cánh hoa khô vàng.

Trong nội tâm An Nhiên phút chốc tràn đầy cảm khái, Nhục hoa bị diệt, nàng lại không cảm thấy vui mừng như trong tưởng tượng, thậm chí còn có loại phiền muộn nhàn nhạt, nàng quay đầu lại nhìn Vân Đào, bình tĩnh hỏi:

"Tinh hạch đã bị lấy đi rồi đùng không?"

"Đúng vậy, qua cơn mưa trời lại sáng rồi!" Vân Đào đỡ An Nhiên dậy, ý cười tràn đầy trên mặt.

Mọi người đều rất cao hứng, một khi tinh hạch bị lấy ra, đóa hoa giống như mất đi sự điều khiển, không bao giờ động nữa.

Đám người bộc phát ra từng trận hoan hô, dưới ánh lửa bập bùng do Lạc Phi Phàm tạo ra, ngươi ôm ta ta ôm ngươi, cỗ vui sướng thắng lợi phát ra từ nội tâm.

Từ khi bị mạt thế vây hãm, mọi người trốn đến trốn đi, nguyên bản trong tâm trí toàn là sự tuyệt vọng, mang quyết tâm dùng cái chết khiêu chiến với đóa đại nhục hoa, bọn họ chưa từng nghĩ tới, nhân loại tựa như con kiến ở vào đáy chuỗi thức ăn thời mạt thế này, cũng có thể đồng tâm hiệp lực xử lý mối họa lớn như vậy.

Loại quái vật khổng lồ này đều bị xử lý, thì có khó khăn gì mà bọn họ không giải quyết được chứ?

Nhìn nhóm quân nhân còn dư chút hơn tàn, vừa khóc vừa cười vừa ôm lẫn nhau, An Nhiên đứng tại chỗ cũng cười cười, nụ cười của nàng tràn ngập cảm giác có lệ, thậm chí tại thời khắc nơi nơi chúc mừng này, trong lòng nàng cảm giác được một cỗ toan sáp.

Đóa Nhục hoa này là nàng dưỡng ra, giết nhiều người như vậy, cuối cùng là tự hành kết thúc.

Đúng, An Nhiên không vì sao, nhưng rõ ràng biết được, đóa Nhục hoa này tự hủy diệt, căn bản không quan hệ gì tới nàng hay Vân Đào, hay Trương Bác Huân, hay Chiến Luyện, trên thực tế, tất cả mọi người ở đây gộp vào đều không thể tiêu diệt quái vật này, nó là sự tồn tại siêu việt của toàn bộ mọi cấp bậc, nó cũng không phải loại thực vật có ý nghĩ mà con người có thể lý giải được.

An Nhiên lẳng lặng đứng ở bên cạnh tàn dư của đóa Nhục hoa, duỗi tay, vuốt ve lên một mảnh cánh hoa khô vàng, lầm bầm lầu bầu hỏi:

"Ngươi thật sự đã chết sao?"

An Nhiên cảm thấy giống như còn đang chờ câu trả lời.

Sau đó, nàng nghiêng đầu, nhìn Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân từ lối vào hầm ngầm đen xì bò ra, trong tay Trương Bác Huân cầm thứ gì đó xanh mượt, đại não An Nhiên như đóng băng lại, nàng cảm thấy mình rất muốn có được viên tinh hạch xanh mượt này.

Bọn người Vân Đào vọt tới, nâng hai người Chiến Luyện cùng Trương Bác Huân lên, giống như nâng những dũng sĩ chiến thắng trở về, hoan hô lên đem hai người tung hô.

An Nhiên yên lặng trở về xe, an tĩnh lái xe đi, rời khỏi hiện trường, nàng không có kích động giống như nhóm người kia, giải quyết một đại phiền toái như vậy An Nhiên chỉ cảm thấy nhẹ nhàng thở ra.

Hiện trường quá rối loạn, nàng sợ chốc lát nữa bọn người Chiến Luyện trở lại, sẽ đánh thức Oa Oa dậy.

Đến lúc đó lại muốn dỗ dành nửa ngày a.

-----------------------------------

P/s: Hic, kết thúc phó bản đánh boss Nhục hoa rồi. Không hiểu sao cứ thấy buồn buồn cho đóa Nhục Hoa kia, hiu hiu ........................ Cơ mà vẫn còn tinh hạch của nó nên sẽ gặp lại trong một ngày không xa nhỉ.!!!!!!! :))))))))

-----------------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện