Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 529


trước sau

523. Tuyết hạt bắt đầu rơi

Thực vật thăng cấp cũng không quá khó khăn, vốn dĩ chúng nó muốn từ một loại thực vật bình thường dị biến thành thực vật biến dị, tỷ lệ kia có thể nói là phi thường nhỏ, nhưng một khi biến dị thành công, sẽ sinh sôi nảy nở rất nhanh, chỉ cần có đủ đồ ăn không bao lâu sẽ trưởng thành một mảnh rừng rậm biến dị.

Lấy tinh hạch của chúng nó hoặc bẻ thân cành của chúng nó sẽ lại tạo ra thực vật biến dị khác, kỳ thật lúc ban đầu chúng đều là cấp bậc nhỏ yếu. Sau, chỉ có thể thông qua tự mình không ngừng ăn uống để tăng cấp bậc của chính mình lên.

Hơn nữa, quan trọng nhất là trong quá trình phát triển sẽ không bị những nguy hiểm như thế này như thế kia bóp chết từ trong tã lót.

Cho nên An Nhiên quyết định dưỡng Cầu Gai Béo đã đạt cấp 2 này trong cốp xe, nói không chừng ngày nào đó, nó sẽ trở thành quái vật khổng lồ giống như Nhục Hoa ở Tương thành, đến lúc đó cấp bậc của nó không biết sẽ tăng lên như thế nào nữa.

Việc đó đối với An Nhiên là một trợ lực lớn.

Nàng hết sức chuyên chú bồi dưỡng Cầu Gai Béo còn thường thường phát chút 'đường' cho những cây mây biến dị bên ngoài, cũng không quên vận chuyển năng lượng cho tinh hạch của Nhục Hoa, mà Tiểu Bạc Hà cách không lấy tinh hạch hệ thủy thì phân chia hết cho hai người An Nhiên cùng Triệu Như.

Mãi cho tới giờ phút này, tang thi hệ kim đã xem như chính thức rời khỏi võ đài chủ lực chiến đấu, không còn người nào cảm thấy tang thi hệ kim khó đối phó trừ An Nhiên cùng Triệu Như, toàn bộ dị năng giả lực lượng đều đã không còn sợ loại tang thi này.

Nhưng tang thi hệ thủy bắt đầu chiếm cứ chủ lực công kích, mưa to vẫn luôn không ngừng  xối xuống, tang thi hệ thủy không ngừng tới, trừ Lạc Phi Phàm, An Nhiên cùng Triệu Như ra, ai cũng không có biện pháp làm gì chúng.

Lạc Phi Phàm cũng có thể giết được tang thi hệ thủy, bất quá hắn muốn giết một con thì phải tạo ra một biển lửa lớn, làm bốc hơi hết hơi nước bên trong thân thể nó, đầu tiên không nói hơi nước kia có độc hay không, mà một khi hắn giết tang thi hệ thủy bằng lửa thì tinh hạch trong cơ thế chúng cũng bị phá hủy.

Còn nữa Lạc Phi Phàm dùng dị năng giết chúng thì luôn tạo cảm giác làm nhiều mà công ít, năng lượng hắn dùng có thể đủ để đốt nóng chảy vài con tang thi hệ kim, vì vậy lực sát thương còn không bằng sự hợp tác của Triệu Như và An Nhiên.

Còn Chiến Luyện thật ra có thể chắn đám tang thi hệ thủy, nhưng hắn chỉ có thể vây chúng lại trong hộp sắt nhỏ, không thể giết chúng.

Cho nên nhân cơ hội này, Triệu Như hung hăng luyện tập năng lực không chế của mình, từ lúc bắt đầu nàng cần phải dựa vào việc hấp thu tinh hạch hệ thủy mới có thể khống chế được hai con tang thi hệ thủy cho đến bây giờ không cần hấp thu bất luận gì, cũng có thể khống chế được 5-6 con, cấp bậc dị năng tăng rất rõ ràng.

Mưa vẫn luôn rơi vài ngày, sau đó trời bắt đầu hạ tuyết, tang thi hệ thủy tưởng chừng như kéo dài không dứt, rốt cuộc không xuất hiện nữa.

Mọi người nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu dọn dẹp một chút, nâng xe chống đạn từ mảnh rừng rậm biến dị ra ngoài, chuẩn bị tiếp tục đi lên cao tốc Kinh Tàng.

Mấy ngày này, đám người Bàn Tử bị nhốt trong phòng đất đá cùng kim loại bao quanh cũng không nhàn rỗi, hắn tạo một ít bùn đất, trồng một ít trái cây rau dưa, cho những người sống sót ăn, trái cây đều được dị năng giả hệ mộc giục sinh ra, là những loại bình thường nhưng được cái tươi và ngọt.

Đến thời điểm phải tiếp tục đi, con đường đã bắt đầu kết băng, bọn người Bàn Tử tìm được vài chiếc xe trong thôn, dọn hết đám rau dưa củ quả mà bọn họ trồng được trong mấy ngày qua lên xe, bởi vì thời tiết rét lạnh, tủ lạnh cũng không cần dùng, rau dưa củ quả đặt trong xe thời gian dài cũng sẽ không hỏng.

Chiến Luyện lại làm ra một ít dây xích chống trơn trượt cho toàn bộ lốp xe, còn nữa, nguyên bản thùng xe của mấy chiếc xe tải chở đám người lão nhược bệnh tàn dựng chỉ là một tầng vải da dày được phủ lên, Chiến Luyện lại làm một cái thùng xe mới bao toàn bộ bằng kim loại, thuận tiện nới rộng toàn bộ thùng xe ra không ít.

------------------------------------

524. Có phải bị đông cứng hay không?

Ở ven đường, dược phẩm, quần áo, có thể thu thập bao nhiêu thì thu thập bấy nhiêu, có thể chất lên xe thì chất hết lên xe, đỡ khỏi việc thời tiết càng ngày càng lạnh, sẽ có người không đủ quần áo mặc, sẽ sinh bệnh hay cảm mạo gì đó.

Đương nhiên, việc thu thập vật tư như thế này, Bàn Tử hoàn toàn không cần nhóm An Nhiên Chiến Luyện nhọc lòng, trên đường hành quân này, bọn họ còn tặng không ít rau dưa củ quả cho bọn người An Nhiên, cả đường đi Chiến Luyện và An Nhiên chỉ cần phụ trách đánh quái là được.

Cứ như vậy đoàn người lảo đảo lắc lư giống như đi Tây Thiên thỉnh kinh, tới thị trấn tiếp theo.

Tuyết rơi càng ngày càng nhiều, đường cũng càng ngày càng khó đi, thực vật của An Nhiên phải chịu thương tổn trước nay chưa từng có, cho nên khi tới thị trấn tiếp theo, nàng mới biết được từ trong miệng Chiến Luyện, có vài tên quân nhân bị chết trong thị trấn, đó là vài tên trong đám quân nhân mà Lôi Giang mang đi.

Trên mặt đất cơ hồ đều đã đóng băng, rất nhiều rễ cây bình thường sống dưới nền đất đã bị đông chết, ngay cả những thực vật biến dị mà An Nhiên gieo trồng cũng lười nhác không muốn động, phản hồi lại An Nhiên càng ít.

Căn cứ theo phán đoán của Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm, thời điểm Lôi Giang đến đây, cũng tao ngộ phải một nhóm tang thi hệ thủy vây khốn, bất quá hiệu quả đối chiến của bọn họ với tang thi không cao, chết rất nhiều người, Đường Ti Lạc và Lôi Giang không có ở trong đám người chết đó.

Đoàn người ngừng lại ở trấn nhỏ, Bàn Tử an bài nhóm người sống sót bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm thì lên một chiếc xe con, đi tuần tra hoàn cảnh chung quanh, An Nhiên cùng Oa Oa còn có Tiểu Bạc Hà, Hằng Hằng, và Triệu Như đều ở trong xe chống đạn.

Chiếc xe này đã được Chiến Luyện sửa chữa càng rộng hơn, cốp xe có thể để được một chiếc giường đơn, không gian rộng hơn một chút, gần đỉnh xe làm chút giá đỡ có thể đặt một ít vật tư, được cố định bằng xích sắt, miễn cho trong quá trình đi xe bị lay động đồ vật trên giá bị rơi xuống.

Xe càng lúc càng lớn, thì hao phí xăng dầu cũng ngày càng nhiều, bất quá không quan hệ, nghe Bàn Tử nói trong thị trấn này có vài cái trạm xăng nhỏ, bên trong còn không ít xăng dầu, vẫn chưa bị đội ngũ sống sót lấy hết.

"Triệu Như này, ngươi nói những con tang thi hệ thủy kia không tới nữa có phải chúng bị đông cứng hết rồi không?"

An Nhiên đang nấu cháo cho Oa Oa, đứa nhỏ này thích vị trái cây, lúc đầu chỉ ăn vài thìa nhỏ đến bây giờ có thể ăn non nửa chén, chỉ cần An Nhiên bón, Oa Oa tiểu béo nữu kia có thể vẫn luôn ăn.

Vì vậy nàng quyết định tiếp theo trực tiếp dùng trái cây bón cho Oa Oa ăn, cho nên trong xe còn có mấy quả dưa hấu, Triệu Như đang ngồi quỳ ở một cái bàn nhỏ phía sau, cầm dao cắt dưa hấu.

Nàng nghe An Nhiên nói, quay đầu lại, cười nói:

"Vậy dựa theo ngươi nói , tại cái thời tiết như thế này, chẳng phải ta cũng chết chắc rồi? Ta chính là dị năng giả hệ thủy a."

"Đúng vậy, cho nên ngươi phải mặc nhiều một chút, thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu lại qua một thời gian nữa, nói không chừng ngươi vừa đi ra ngoài liền bị đông lạnh thành băng, đến lúc đó ta còn phải cố sức đem ngươi khiêng về."

Không biết vì sao, An Nhiên càng quen thuộc với Triệu Như liền càng thích tranh cãi với nàng, trước kia Triệu Như có thể nói rất nhiều, nói đến người á khẩu, sau khi trải qua kiếp sống tranh cãi với An Nhiên, gần đây cũng sẽ bị An Nhiên nói đến không phản bác được.

Nàng tức giận quay đầu trừng mắt nhìn An Nhiên một cái, tại cái thời tiết băng thiên tuyết địa này, cảm giác ngón tay mình thật sự có chút cứng đơ, không quá nhúc nhích dưới sự khống chế của mình a.

--------------------------

525. Ngươi đang lấy nước a.

Trong lòng Triệu Như cả kinh, chẳng lẽ thật sự bị miệng quạ đen của An Nhiên nói trúng rồi? Vì thế nói:

"Ta còn hữu dụng a, chờ thời tiết ấm lại, ta có thể một lần khống chế vài con tang thi hệ thủy, cho nên đến lúc phải khiêng về ngươi vẫn nên khiêng ta về a."

"Ha hả a, được a!"

Trong lúc hai người cười nói, Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm đã trở lại, bọn họ lái theo một chiếc xe tải về, trên xe chất một ít vật tư vừa thu thập được.

An Nhiên nhìn Oa Oa đã ngủ say, liền tìm chiếc áo lông vũ mặc vào, mang một cái bình giữ nhiệt, đi ra ngoài.

Đúng là khéo thay, An Nhiên gặp gỡ Từ Lệ Nhi đứng ở phía đối diện.

Nàng kia đang đứng cùng một đám nữ nhân, trên mặt đầy vẻ không tình nguyện, mà đám phụ nữ này chính là những dị năng giả hệ thủy mà Bàn Tử có trong tay.

Giờ phút này, các nàng, người thì ôm đứa nhỏ, người thì bê bụng to xếp hàng thay phiên nhau thả nước vào một chiếc nồi to ở khu đất trống.

Vì thời tiết càng ngày càng lạnh, để sống sót rất cần nước ấm, trên đường đi Bàn Tử đều thu thập rất nhiều bình nước, phân phát cho mọi người, vài người đều sẽ có một hai bình nước hay túi chườm nóng như vậy.

Khi nồi nước sôi liền rót vào bình nước cùng túi chườm nóng, miễn cho thời tiết càng ngày càng lạnh mọi người sẽ bị đông lạnh đến hỏng rồi.

Mà sở dĩ Từ Lệ Nhi này không tình nguyện vì căn bản nàng ta không muốn thả nước cho mọi người.

Nàng chính là dị năng giả hệ thủy a, thân là dị năng giả hệ thủy còn ngủ cùng Bàn Tử mấy lần, chẳng lẽ không phải giống như bảo bối trong đội ngũ hay sao? Từ khi tận thế đến nàng có từng sống uất ức như này đâu, bị người khác coi thành cái gì, kêu tới thì phải tới đuổi đi thì phải đi.

Nhưng hiện giờ nàng chỉ có thể lấy lòng Bàn Tử, không có biện pháp nào khác, chỉ có thể nghe Bàn Tử an bài, phải thuận theo, miễn cưỡng như thế nào chứ.

Vừa vặn thấy An Nhiên mang theo một bình nước tới, mấy người phụ nữ hệ thủy bên người Từ Lệ Nhi đều chào hỏi An Nhiên, An Nhiên gật gật đầu, rồi đứng ở bên cạnh nồi lớn, xếp hàng chờ nước sôi.

Tròng mắt Từ Lệ Nhi chuyển động trong hốc mắt, đi tới gần An Nhiên chủ động chào hỏi:

"Di, An Nhiên, ngươi đang lấy nước a."

"Ân."

An Nhiên ôm một bình nước lớn, lên tiếng không mặn không nhạt, trong biểu tình có chút đạm bạc đứng ở băng tuyết, nhìn một dị năng giả hệ hỏa ở bên nhóm Bàn Tử đi tới, đôi tay hắn dán vào cạnh cái nồi to, đang phóng dị năng làm nước nóng lên.

Cái nồi này rất lớn, khoảng mấy mét vuông, là Bàn Tử đặc biệt nhờ Chiến Luyện hỗ trợ đúc thành một chiếc nồi to, khi đội ngũ di chuyển, nồi to này sẽ đặt trên nóc xe, khi đội ngũ ngừng lại, thì có thể dùng chiếc nồi này để nấu cơm hay nấu nước gì đó.

Vị dị năng giả hệ hỏa kia là một ông lão, khoảng hơn 60 tuổi, vốn được Bàn Tử dưỡng trong đội chuẩn bị kéo đến nhóm người sống sót dùng để xin ăn, nhưng đột nhiên vào một ngày nào đó trên đường 'thỉnh kinh', ông lão này thức tỉnh dị năng hệ hỏa.

Tất nhiên cấp bậc dị năng hệ hỏa không cao như Lạc Phi Phàm, hệ hỏa của Lạc Phi Phàm, chính là được đúc kết từ thây sơn biển máu mà giết ra a, nhưng tuổi của ông lão cũng đã cao như vậy rồi, không thể để ông vào sinh ra tử chiến đấu được, vì thế ngày thường ông chỉ hỗ trợ đun nước nóng để đội ngũ có chút nước ấm dùng.

Bởi vì nồi rất lớn, nước cũng nhiều, cho nên nước sôi cũng khá chậm, dị năng giả hệ thủy còn đang xếp hàng để thả nước vào nồi, An Nhiên nhìn nhìn những người đó, tựa hồ tất cả gộp lại đều không thả được nhiều nước như một mình Triệu Như, đây là vì sao?

-----------------------------

526. Từ Lệ Nhi rất kiêu ngạo

Mạt thế đến đã lâu như vậy, những người này được Đường Kiến Quân giấu trong nhóm lão nhược bệnh tàn dựng nhưng không phải không dùng đến dị năng, tương phản, vì nuôi sống hệ thống quân đội cùng hệ thống y bác sĩ chữa bệnh, Đường Kiến Quân cũng không ít lần kêu đám người này thả nước a.

Tại sao nước họ thả ra lại ít như vậy đâu?

An Nhiên đang nghĩ về vấn đề này thì nàng nghe được Từ Lệ Nhi đứng bên người nàng mở miệng nói:

"Như thế nào a? An Nhiên, Triệu Như kia trong đội ngũ của các ngươi không nghe sai sử hay sao? Còn cần ngươi tự mình chạy ra xếp hàng lấy nước, nếu không ta thả chút nước cho ngươi đi?"

Lời này là, ý muốn chạy đi ăn máng khác hay sao? Miệng lưỡi bố thí này là sao a!

An Nhiên nhìn chiếc nồi to trước mắt, cười, nước bên trong bắt đầu quay cuồng, khói trắng phất phơ bốc lên, nước sôi rồi.

Vì thế người xếp hàng lấy nước cũng dần dần nhiều lên, bọn họ thấy An Nhiên đang xếp hàng lấy nước vì thế cũng tự giác đứng xếp hàng sau lưng An Nhiên.

Mà Từ Lệ Nhi đứng bên người nàng chỉ thấy An Nhiên treo trên mặt một mạt cười, không nói có được hay không, vì thế có chút nóng nảy, dậm dậm chân trên mặt băng.

"An Nhiên, ngươi đừng nhìn ta ngày thường không thả nước, ta chính là một người có thể thả một nồi nước đầy đâu, rốt cuộc ngươi có muốn để ta thả nước cho ngươi hay không a?"

Qua thôn này đã không còn cửa hàng như này a, Từ Lệ Nhi nàng rất kiêu ngạo a!

"Không cần, ta sợ."

Nàng sợ một ngày nào đó Từ Lệ Nhi khó chịu, sẽ hạ độc trong nước của nàng! Sau đó, đột nhiên An Nhiên nghiêng đầu, nhìn Từ Lệ Nhi cười cười:

"Đúng vậy, ta đang suy nghĩ, vì sao ngươi một cái keo kiệt không thích thả nước cho người ta mà một người có thể thả đầy một nồi nước lớn, ở đây có, một hai ba bốn năm sáu, sáu người hệ thủy mà mới thả đầy một nồi ....."

"Ta làm sao biết."

Thấy An Nhiên cự tuyệt nàng, tâm lý Từ Lệ Nhi bực bội lên, lười lôi kéo làm quen với An Nhiên, nàng ta xoay người đi mất, dù sao trong đội ngũ của An Nhiên không phải do nàng định đoạt, tìm người khác cũng được đi.

Không biết chừng Chiến Luyện hay Lạc Phi Phàm đều đang ước gì nàng nhảy sang đội ngũ của họ làm đập chứa nước đâu!

Từ Lệ Nhi khinh thường giải thích việc này cho An Nhiên nhưng có rất nhiều người nguyện ý giải đáp cho nàng, bọn họ ước gì thừa cơ hội này nói vài câu thân mật với An Nhiên, không biết chừng lúc chạy nạn An Nhiên có thể chiếu cố bọn họ thêm một chút, giúp bọn họ ăn nhiều quái vật một chút a.

Vì thế mấy người xếp hàng trước sau An Nhiên liền mồm năm miệng mười nói với nàng.

Kỳ thật không phải một dị năng giả hệ thủy không thể thả đầy nồi to này mà là vì tiết kiệm tinh hạch, mỗi người chỉ thả một chút, sau đó thì trở về nghỉ ngơi, thông qua phương thức nghỉ ngơi tự nhiên, để dị năng hồi phục, như vậy dị năng cũng khôi phục nhanh một chút,
thân thể cũng tương đối không khó chịu khi dị năng bị cạn kiệt.

"Như vậy a....." An Nhiên gật đầu, nàng đã hiểu.

Khi dị năng giả ngũ hành tiêu hao năng lượng quá mức xác thật đó là một việc phi thường phi thường thống khổ, hơn nữa năng lượng tiêu hao quá mức, thân thể sẽ luôn đau đớn thống khổ trong khoảng thời gian dài khi bị tiêu hao năng lượng phản phệ, không thể hoạt động cơ thể.

Nhưng nếu chỉ sử dụng một ít năng lượng dị năng, người đó vẫn có thể chạy nhảy đồng thời nếu ăn uống đủ lại ngủ ngon, năng lượng dị năng kia sẽ chậm rãi hồi phục đầy.

Đương nhiên, tuy rằng như vậy có thể tiết kiệm được năng lượng trong tinh hạch nhưng đồng thời dị năng lên cấp cũng tương đối chậm.

An Nhiên lấy nước xong thì ôm bình nặng trĩu đi về phía chiếc xe chống đạn của mình, vừa vặn thấy Bàn Tử mang hai người lại đây, trong tay hai người kia còn nâng một cái sọt, bên trong tất cả đều là khoai tây hôm nay trồng được.

-------------------------------------

527. Đều cho ngươi được không?

Bàn Tử rất nhiệt tình chào hỏi An Nhiên:

"Đi chỗ nào a? Về xe đi!"

An Nhiên liếc hắn một cái rồi vẫy tay với hắn, hắn liền tung ta tung tăng một thân thịt mỡ run rẩy chạy tới, không chờ hắn đứng vững, An Nhiên chặn đầu hỏi:

"Ngươi biết tính kế như vậy, vì sao chưa cho những dị năng giả hệ thủy trong tay ngươi chút tinh hạch? Ngươi để các nàng luyện tập như vậy, chính là có thả nước cả đời đều không thể đạt 1 phần 10 trình độ của Triệu Như."

"Ta đây không phải là không có biện pháp sao, chúng ta đều là một đám trói buộc trói gà không chặt a, lấy tinh hạch ở đâu a."

Bàn Tử nâng ra vẻ mặt nịnh bợ với An Nhiên:

"Tinh hạch của ngài cũng rất nhiều, cho chúng ta một chút đi."

"Ai da nha nha ~~~~" An Nhiên ôm bình nước kêu lên:

"Ngươi lại định bố trí ta đúng không, ta cho ngươi tinh hạch, ngươi cho ta cái gì?"

"Nước, đồ ăn."

"Mấy thứ này, ta không cho ngươi tinh hạch thì ngươi cũng phải mang đến cho ta, hiện tại an nguy của các ngươi đều dựa vào chúng ta bảo hộ, nước cùng đồ ăn đều là thứ chúng ta hẳn là phải được đi."

Nghe vậy, Bàn Tử lộ vẻ mặt đưa đám, nhìn An Nhiên, giống như kẻ nhược nói:

"Vậy ngươi nói đi, muốn cái gì, trừ mệnh ra, đều cho ngươi được không?"

"Vậy cũng không cần, cấp bậc của những dị năng giả trong tay ngươi tăng lên, chúng ta đi về phía Bắc cũng thêm phần đảm bảo, ý tứ của ta là, các ngươi không thể luôn dựa vào sự bảo hộ của người khác, người khác không bảo hộ được liền chạy ra đi ăn xin, các ngươi nên nghĩ lại biện pháp, tổ chức động thủ giết đám động vật biến dị hay tang thi gì đó, chỉ cần chịu đổ mồ hôi thì sinh hoạt sẽ không thiếu tặng quà lại các ngươi."

Bàn Tử nghe vậy, thì gật đầu như đảo tỏi, đối An Nhiên đó là nói gì nghe nấy a... Ít nhất ở mặt ngoài là vậy.

"Ngài nói rất đúng, ngài nói rất đúng, chúng ta phải giết đám động vật biến dị cùng tang thi kia như thế nào, hiện tại đám quái vật đó đều nhanh nghịch thiên đi."

"Nhạ."

An Nhiên chỉ chỉ chỗ bờ ruộng không xa ở phía trước, bờ ruộng này đã sớm kết một tầng băng dày, có chút rơm rạ bị đông cứng dưới tầng băng này.

"Ngoài ruộng kia có một ít giun biến dị, chúng ở dưới nền đất lạnh, cấp bậc không cao, ta đã giải quyết một ít, dư lại đều là vừa mới lớn, chỉ giống như con giun bình thường, nhiều lắm thì thô to bằng ngón cái thôi, ngươi cho người đi đào, lấy tinh hạch trong đầu chúng là được."

Những con giun biến dị bình thường đó, tinh hạch bên trong thân thể đều là loại sơ cấp nhất, hiện tại loại tinh hạch sơ cấp như vậy Triệu Như đều không dùng được càng miễn bàn An Nhiên Lạc Phi Phàm hay Chiến Luyện, bọn họ nếu nhìn thấy loại tinh hạch sơ cấp này dưới đất thì đến eo cũng đều lười cong xuống nhặt.

Nhưng người trong đội ngũ của An Nhiên không cần thì người trong đội Bản Tử lại rất cần.

Những dị năng giả hệ thủy trong tay hắn, nếu mỗi người có thể phát triển đến khống chế được tang thi hệ thủy thì sau này ở mạt thế không cần dựa vào sự bảo hộ của An Nhiên hay Chiến Luyện, cũng có thể sống được không quá kém đi.

Bàn Tử quay đầu, nhìn phương hướng An Nhiên chỉ, đồng ruộng hoang vắng rất lạnh, dưới tầng băng có con giun biến dị hay sao?

Hắn quay đầu lại nhìn An Nhiên, An Nhiên gật gật đầu, rồi nở một nụ cười cổ vũ, vẻ mặt của Bàn Tử so với khóc còn khó coi, thở dài, đồng ý chuyện này.

Nói thật, Bàn Tử hắn đã kinh doanh Cái Bang quen cửa quen nẻo giờ để hắn làm chút gì đó nỗ lực để biến thành anh hùng như này, hắn không có hứng thú gì, để hắn giả thành cái người đáng thương, tổ chức mấy người già hay trẻ nhỏ đi ăn xin thì hắn có thể làm được rất tốt a.

----------------------------------

528. Không cần đả kích bọn họ

Nhưng hiện tại bọn người Bàn Tử đều dựa vào sự bảo hộ của An Nhiên, tất nhiên phải nịnh bợ An Nhiên một chút, nếu An Nhiên để bọn họ đi giết đám giun biến dị lấy tinh hạch, vậy thì tạm thời làm bộ dạng chút đi thôi, đợi đến lúc gặp phải bất luận nguy hiểm gì, chỉ cần kêu to chạy về phía An Nhiên là được đi.

Nói xong, Bàn Tử quay đầu lại bắt đầu tổ chức người đi giết giun biến dị, mọi người tìm ít cuốc xẻng búa linh tinh gì đó trong thị trấn, rồi cẩn thận đi vào vùng đất kết băng đào bới, quả thực là có không ít giun biến dị nhảy ra.

Đám giun biến dị này đúng như An Nhiên nói, vừa mới trưởng thành, căn bản không khác nhau nhiều với giun bình thường, cùng lắm thì lớn hơn một chút so với bình thường mà thôi, hơn nữa thời tiết rất lạnh, sau khi bị đào lên, thì chúng cứng đơ vặn xoắn lại thân mình, bị một búa bổ xuống thì thành máu me nhầy nhụa a.

Trong thời gian một ngày, người của Bàn Tử quả thực thu hoạch khá nhiều, mỗi người trong nhóm dị năng giả hệ thủy được phân một nắm tinh hạch không bao giờ lo lắng về sự thống khổ sau khi tiêu hao dị năng quá mức nữa.

Mấu chốt là những người lão nhược bệnh tàn dựng đã từng cho rằng chính mình đều là trói buộc cái gì đều không làm được, trong quá trình đào bới giết giun còn cảm thấy có thành tựu a, bọn họ vẫn luôn đào từ ban ngày đến buổi tối, mấy chục người, khom lưng ở đồng ruộng kết băng đào đào tìm tìm, làm cho những người không có dụng cụ cuốc xẻng búa gì đó đứng ở cạnh bờ ruộng tâm ngứa đến khó nhịn.

Đến buổi tối, Lạc Phi Phàm cùng Chiến Luyện đi tuần tra càn quét một vòng lớn trở về, đám người ở trên đồng còn không chịu tan đi, làm Lạc Phi Phàm cả kinh vội vàng lôi kéo Chiến Luyện đến bên người Vân Đào dò hỏi về những người này, đến tột cùng thì bị trùng tà gì.

Trong lúc Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm đi ra ngoài tuần tra, thì Trương Bác Huân, Vân Đào, Lương Tử Ngộ cùng Vương Uy, còn có thêm một đứa nhỏ là Hằng Hằng, cùng với nhóm quân nhân phụ trách việc báo động cùng phòng thủ, khi được Lạc Phi Phàm hỏi, Vân Đào đầy mặt bất đắc dĩ nói, đây đều do An Nhiên để Bàn Tử làm như vậy.

Ngay từ đầu Bàn Tử chỉ có lệ với An Nhiên, kết quả đám người kia thu thập được tinh hạch do chính mình làm được, cả đám người giống như bị nghiện, không chịu đi nghỉ ngơi, thay phiên nhau dùng dụng cụ, mệt mỏi thì lên bờ nghỉ ngơi, chưa đến lượt thì đứng ở bờ ruộng chờ.

Bọn họ có cái loại cảm giác, thấy mình giống như không giống trước đây, trước kia chưa từng làm gì chỉ biết sợ hãi chạy nơi nơi trong cái mạt thế này, hiện tại có thể chân chính giết đám giun biến dị này, đám người này mới đột nhiên phát hiện, a, nguyên lai mình cũng có thể làm được gì đó a!

"Nha, An Nhiên, không tồi nha, lực kêu gọi của ngươi mạnh như vậy."

Lạc Phi Phàm sau khi nghe xong Vân Đào nói, vừa vặn đụng phải An Nhiên đang đi xuống từ xe chống đạn, nàng đứng tại chỗ cười cười với hắn.

Chiến Luyện đẩy Lạc Phi Phàm ra, tiến đến đón, ôm lấy đầu vai An Nhiên, cười thấp giọng nói:

"Ngươi làm không tồi, ta còn tưởng rằng ngươi tính cả đường đi che chở bọn họ tới phía Bắc đâu."

"Không a, sao có thể."

An Nhiên nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Chiến Luyện.

"Chốc lát ngươi có rảnh, thì làm cho họ thêm chút búa cuốc gì đó, ta thấy bọn họ rất tích cực, không tồi, không cần đả kích bọn họ."

Ngoài ruộng kia đám giun có cấp bậc đều đã bị thực vật của An Nhiên ăn hết, tuy rằng thời tiết trở lạnh, thực vật của nàng có chút lười, không sinh động như trước kia, hơn nữa tin tức ở cự ly xa nàng cũng không tìm hiểu được, nhưng đó chỉ là thực vật ở phụ cận đây mà thôi, An Nhiên vẫn có thể sử dụng được thực vật của nàng.

--------------------------------------

529. Yêu đương

Chiến Luyện gật gật đầu, đưa An Nhiên vào trong xe, trên đường đi hắn chủ động nói với An Nhiên:

"Ta và Lạc Phi Phàm vẫn luôn lái xe đi về phía trước, đem xung quanh đây đều xem xét hết, không phát hiện ra thứ gì, phụ cận vẫn luôn có vài đoàn đội người sống sót liên tục rửa sạch mấy loại động vật biến dị, cho nên đi về phía trước, chặng đường khá dài sẽ rất an toàn."

"Có người còn sống sót khác sao? Bọn họ ở đâu."

An Nhiên vừa nghe thấy còn có đoàn đội sống sót khác thì nhăn mày lại, trong ấn tượng của nàng, đoàn đội người sống sót đại biểu cho "phiền toái", không có gì khác!

"Đi về hướng Bắc, thời gian vừa rồi vẫn luôn mưa, làm tiến hóa ra tang thi hệ thủy, đám người này sợ hãi, phỏng chừng bọn họ đều kết bạn đi về phía Bắc rồi, mới vừa đi không lâu, đại khái vài ngày qua."

Sau đó Chiến Luyện dừng chân lại, đứng cạnh xe chống đạn, bàn tay ôm đầu vai An Nhiên buông ra, trượt xuống theo cánh tay nàng cầm lấy bàn tay An Nhiên, thấp giọng nói:

"Chúng ta phỏng đoán Lôi Giang và Đường Ti Lạc, có khả năng đi theo mấy đoàn đội người sống sót kia, cũng đi về phía Bắc, chúng ta giờ đuổi theo bọn họ, tranh thủ trên cao tốc Kinh Tàng, diệt Lôi Giang."

"Được, nghỉ ngơi một đêm liền đi, nếu lại không đi, tuyết rơi dày đường sẽ tương đối khó đi."

An Nhiên gật đầu, đối với kế hoạch của Chiến Luyện hoàn toàn không có một chút ý kiến gì, hiện tại việc lớn nhỏ gì Chiến Luyện đều sẽ nói với nàng, không giống như trước kia, hai người tuy rằng là vợ chồng nhưng luôn là An Nhiên nói, Chiến Luyện tạm chấp nhận, hiện tại hai người có thương có lượng, chậm rãi trải qua từng ngày ở mạt thế, như vậy cũng khá tốt.

Chiến Luyện cười, nắm tay nàng nhẹ nhàng kéo kéo, không cần phải nói gì nhiều, bầu không khí giữa hai người rất tốt, giống như đang trong giai đoạn yêu đương, hai người đều không thể hiểu được có chút xấu hổ.

Nhưng mà, ở phía bên kia, Vương Uy đang ở thùng xe thứ 3 của xe vận tải, không biết nhặt được ở đâu một chiếc đàn ghi - ta, thời điểm nhàn hạ không có việc gì làm thì cầm đàn ghi - ta đánh vài nốt biểu đạt sự nhiệt tình của mình với tình yêu âm nhạc, bên cạnh hắn, Từ Lệ Nhi đang khoan thai đi tới, đứng bên người Vương Uy.

Vương Uy gảy vài nốt nhạc, sau đó nghiêng đầu nhìn thoáng qua Từ Lệ Nhi không nói một lời, biểu tình vẫn say mê thế giới âm nhạc như cũ.

"A Uy, thực xin lỗi, ta nói lời này không biết đã quá muộn hay chưa?"

Từ Lệ Nhi này đứng bên người hắn, hai mắt đẫm lệ nhìn Vương Uy, khi mở lời, hai dòng nước mắt trong suốt rơi xuống.

Vương Uy vẫn không nói chuyện như cũ, tay vẫn gảy đàn, phảng phất như hắn căn bản không nhìn thấy không nghe thấy nàng ta nói, hắn như đang đắm chìm trong thế giới âm nhạc của chính mình.

Từ Lệ Nhi tới tìm hắn, nguyên bản là nhiệt tình tới xin lỗi hắn thuận tiện bắt nối lại mối quan hệ với Vương Uy, để một lần nữa nhảy về đội ngũ của An Nhiên, nàng thấy thái độ của Vương Uy như thế này cũng có chút nôn nóng, duỗi tay, cầm lấy bàn tay đang gảy đàn của hắn, khóc lóc nói:

"A Uy, ngươi đừng như vậy, ta biết ngươi còn giận ta, ngươi đánh ta mắng ta đều được, nhưng ngàn vạn lần không cần lơ ta như vậy, A Uy, ngươi nói một chút gì đi."

Vương Uy giơ tay, gạt bàn tay Từ Lệ Nhi đang cầm hắn ra, hắn giương mắt, nhìn nàng, biểu tình đặc biệt bình đạm, giống như đang nhìn một người phụ nữ xa lạ, nhàn nhạt nói:

"Từ tiểu thư, chuyện quá khứ của hai ta đã đi qua, ngươi đừng để trong lòng, ta cũng đã sớm buông ra, hiện tại ta thấy ngươi cùng Bàn ca rất tốt, chúc các ngươi hạnh phúc."

-------------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện