Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 533


trước sau

530. Cơ tim tắc nghẽn

"Tốt ở đâu chứ?" Từ Lệ Nhi gấp đến độ dậm chân tại chỗ.

"Tốt ở đâu a, hắn, hắn, căn bản là không để bụng ta, hắn chỉ xem ta như món đồ chơi mà thôi."

"Nhưng đó cũng chính là sự lựa chọn của ngươi."

Vương Uy cười một chút, thật sự vân đạm phong khinh, không để ý chút nào.

"Từ tiểu thư, ta Vương mỗ làm người, không hiểu ngươi 100% thì cũng biết một chút đi, ngươi nghĩ muốn tiến vào đội ngũ này của An Nhiên hay sao, cơ bản là không có khả năng."

Từ Lệ Nhi sửng sốt một chút, chợt hỏi:

"Vì cái gì? Ta sẽ thả nước, trong đội ngũ của các ngươi cũng chỉ có một dị năng giả hệ thủy là Triệu Như, hôm nay ta còn thấy An Nhiên thế nhưng giống như người khác, đứng xếp hàng chờ chia nước."

An Nhiên đã lưu lạc đến mức phải chạy đến đội ngũ của Bàn Tử để xếp hàng, sao Vương Uy còn nói đội ngũ bọn họ không cần dị năng giả hệ thủy?

Đây hẳn là mạnh miệng đâu? đúng không?

"Trong đội ngũ chúng ta không thiếu nước." Vương Uy lắc đầu.

"Mà dù có thiếu nước An Nhiên cũng sẽ không muốn ngươi, nàng không cần ngươi, toàn đội ngũ cũng sẽ không muốn ngươi."

"Là An Nhiên không cần ta, cho nên toàn đội ngũ các ngươi cũng không cần ta sao? An Nhiên là cái gì? Chỉ là một người đàn bà mà thôi."

Lời vào trong tai Từ Lệ Nhi, nàng ta hoàn toàn hiểu theo một nghĩa khác, nghe thành quan hệ nhân quả, ý của Vương Uy là An Nhiên cùng toàn bộ đội ngũ đều không cần Từ Lệ Nhi, Từ Lệ Nhi lại tự giác nghe thành, bởi vì An Nhiên không cần nàng cho nên toàn bộ đội ngũ mới không cần nàng.

Nói thật, ở trong mắt của Từ Lệ Nhi, mặc dù An Nhiên có thể thao túng được thực vật đánh phụ trợ cho mọi người, nhưng rốt cuộc An Nhiên chỉ là một người phụ nữ, đội ngũ này dựa vào đám đàn ông như Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm mới có thể tồn tại đến nay, điều đó không thể nghi ngờ, sức chiến đấu của hai người đó mọi người đều rõ như ban ngày.

Cho nên rốt cuộc lời nói của An Nhiên có bao nhiêu sức nặng trong đội ngũ này chứ? Chỉ sợ An Nhiên có thù oán với nàng, không muốn nàng cho nên làm khó dễ từ giữa mà thôi.

"Ngươi từ đầu chí cuối đều không hiểu, An Nhiên không cần ngươi, toàn đội ngũ cũng không cần ngươi, cái này căn bản không cần nói nhiều, không cần thảo luận, cũng không cần bất luận kẻ nào chơi xấu từ bên trong."

Vương Uy thu cây đàn ghi - ta lại, đứng thẳng lên, nhìn Từ Lệ Nhi thở dài, vốn dĩ không muốn quản nàng, nhưng chung quy vẫn có chút mềm lòng, không muốn nhìn nàng đi đường vòng, cho nên quyết định nói rõ ràng hơn một chút.

"Chính ngươi nghĩ lại đi, lúc trước ngươi ghét bỏ nhân gia như thế nào? Nói thật, mọi người tuy rằng chưa nói gì, nhưng ai đều biết lúc trước hai chúng ta đào góc tường nhà người ta như thế nào, đặc biệt là ngươi, lúc trước bỏ mặc ta chạy, lúc ta sắp chết muốn gặp mặt ngươi một chút, kết quả đâu, ngươi nhìn cũng không thèm nhìn, đội ngũ này là một đội ngũ rất có nhân tính, bọn họ sẽ không cần người như ngươi, ngay cả ta, hiện tại cũng không được tính là người trong đội ngũ của bọn họ."

Hắn cảm thấy, hắn nói như vậy Từ Lệ Nhi hẳn đã hiểu đi, nếu không hiểu nữa thì ít nhất lúc này cũng đã biết, chính mình từ lúc muốn bỏ Bàn Tử muốn đi ăn máng khác, là điều tuyệt nhiên không có khả năng.

Kết quả Từ Lệ Nhi lại cười lạnh nhìn Vương Uy.

"Hôm nay ta mới phát hiện, ngươi thật là âm hiểm a, tuy rằng mặt ngoài ngươi luôn tỏ vẻ vân đạm phong kinh với ta nhưng trên thực tế ngươi vẫn luôn ghi hận ta, ta biết mà, ngươi nói nhiều như vậy, cuối cùng đã đem lời trong lòng nói ra."

Vương Uy "Ta....."

Vương Uy phát hiện cơ tim mình sắp bị tắc nghẽn, nói rõ ra như vậy kỳ thật hắn vì muốn tốt cho Từ Lệ Như, nói trắng ra như vậy Từ Lệ Nhi này lại nghe thành hắn ghi hận nàng a a .

-----------------------------------

531. Nhân tài

Mẹ ơi, đột nhiên Vương Uy dùng loại ánh mắt khác xưa, một lần nữa đối đãi với Từ Lệ Nhi, trước kia tột cùng mắt hắn mù như thế nào, vậy mà sẽ thích một người phụ nữ như này a?!!!!

Đêm đã khuya, đội ngũ của Bàn Tử náo nhiệt chưa từng có, mấy người phụ nữ có con nhỏ bị Bàn Tử ép đi ngủ, còn lại một ít người, tất cả đều được Chiến Luyện phát một ít búa hay cuốc xẻng.

Nhiệt tình của mọi người tăng vọt lên chưa từng có, đem việc đào đất tìm giun thành lạc thú. Ngay cả Hằng Hằng cũng chạy đến bờ ruộng tìm giun đi.

Ở nơi xa, tiếng cười nói nhộn nhịp làm cho người khác cảm thấy có chút không khí vui mừng, mà bên chỗ Vương Uy, thì cảm thấy tuyết rơi càng ngày càng nhiều, không khí càng ngày càng lạnh.

Hắn vô ngữ nhìn Từ Lệ Nhi đang khó chịu đầy mặt, một lúc lâu sau hắn mới quay đầu, cầm lấy cây ghi - ta gỗ của hắn đi đến bên người Lương Tử Ngộ, trong lòng tràn đầy phiền muộn, ngồi xuống.

Lương Tử Ngộ đang sửa sang lại vật tư ở khoang cuối cùng của xe tải, hắn lấy ra một túi gạo nếp chuẩn bị đi nghiền ra làm đồ ăn gì đó, nhìn Vương Uy đi tới hắn nháy mắt sửa lại chủ ý, hỏi:

"Chút nữa ngươi có muốn ăn bánh chưng không? Ta tìm An Nhiên xin vài miếng lá cây, gói bánh chưng cho các ngươi ăn."

Đều nói, khi tâm tình không vui thì cùng ăn gì đó sẽ tốt hơn đúng không!

Lúc này tâm tình Vương Uy mới hòa hoãn một chút, hắn ngồi ở thùng xe, nhìn nhìn những bông tuyết đang bay lả tả từ trên bầu trời rơi xuống, hỏi:

"Sáng mai chúng ta phải xuất phát đúng không?"

"Không sai biệt lắm, bọn họ muốn trước khi bị băng tuyết lấp đường, thì tìm được nơi tụ tập nào đó của những người sống sót."

Lương Tử Ngộ đưa bao gạo nếp trong tay cho Vương Uy, sau đó lại lật giở vật tư trong xe, lẩm bẩm:

"Hình như không có táo đỏ, có thể dùng táo đỏ làm chút mứt, hay để người của Bàn Tử trồng ít táo đỏ đi."

Phảng phất như hắn nghĩ ra một ý kiến hay, xoay người đi tới chỗ của Bàn Tử, giống như một con Hamster nhỏ, vì một chút đồ ăn ngon mà bận bận rộn rộn.

Ở nơi xa, Từ Lệ Nhi kia vẫn còn đứng tại chỗ, trốn ở sau xe nhìn đội ngũ của An Nhiên, biểu tình trên mặt rất âm u.

Đến buổi sáng tiếp theo, mặc dù mọi người có không tha bao nhiêu thì vẫn cần phải lên đường, tuyết rơi càng ngày càng lớn, bọn họ cần thiết phải tìm được nơi tụ tập lớn của những người còn sống sót, nếu không tại băng thiên tuyết địa như này, gặp phải một đoàn động vật biến dị nào đó, thì sẽ phi thường nguy hiểm.

Ụ tuyết trên đường càng ngày càng dày, thời tiết càng ngày càng lạnh, thực vật biến dị của An Nhiên sinh trưởng cũng thập phần thong thả, nàng nhìn hoàn cảnh chung quanh khá an toàn, nên không lại lãng phí cây mây biến dị, nàng nghĩ đám tinh hạch hệ mộc cùng cây mây biến dị còn lại phải lưu đến thời khắc nguy hiểm mới lại dùng.

Rất nhanh, mọi người đi ra thị trấn, theo phương hướng mà Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm tổng kết thì qua vài thôn xóm thị trấn nữa, sẽ góp nhặt được số vật tư lớn rồi tiếp tục đi lên cao tốc Kinh Tàng.

Trên đường bọn họ có gặp gỡ một vài nhóm người sống sót lẻ tẻ, có lái xe, có đi bộ vì xe bị đông cứng trên đường, dù sao thì con đường cũng không dễ đi, mà Bàn Tử này đặc biệt thích nhặt người, ai đều nhặt, nhặt rất nhiều người.

Nhưng những người này đều giống như đã thương lượng trước với nhau, vừa thấy tình huống của đội ngũ này căn bản đều không muốn gia nhập, một khi xe đã sửa được rồi, thở dốc một chút rồi lập tức chạy, sợ bị đám trói buộc trong đội ngũ này ăn vạ,

Bàn Tử cũng là một nhân tài, nhặt được một ít thanh niên trai tráng, không đợi ngồi nóng chỗ thì đã tâm sự với nhân gia, nói mình mang theo đội ngũ cỡ nào không dễ dàng a, cỡ nào đáng thương a, cỡ nào trói buộc a, có bao nhiêu người già cần thuốc men, có bao nhiêu thai phụ sắp lâm bồn, có bao nhiêu đứa nhỏ cần ăn sữa bột a......

--------------------------------

532. Giống như người làm.

Bàn Tử nói khó khăn đều là lời nói thật a, nhưng mà còn chưa nói xong, nhưng thanh niên trai tráng đó đã tìm cớ treo máy, chuồn mất, bệnh tâm thần a, một đống trói buộc như vậy, bọn họ không chạy không được?

Mấu chốt là, có người bỏ chạy thì thôi, có người còn ác liệt hơn, đem một ít lão nhược bệnh tàn dựng trong đội ngũ của mình cũng ném xuống.

Cái gọi là cởi bỏ vướng bận để ra trận, trói buộc nên để lại cho nhóm trói buộc, mặc kệ tự sinh tự diệt đi thôi, ý nghĩ như vậy, ở mạt thế đã được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhóm người bị vứt bỏ lại, kêu rên liên tục, chỉ cảm thấy trời đều muốn sập xuống,
mà Bàn Tử lại vui vẻ a, không chút nào cảm thấy mình nhặt về nhiều hay ít trói buộc, hắn thật cao hứng, cơ hồ là phấn chấn, đem những người mà hắn nhặt được đó ném vào trong xe tải lớn, lôi kéo chạy về phía Bắc.

Sau đó ở ven đường, Bàn Tử lại thu thập được hai mươi chiếc xe giường nằm, đều là loại xe giường nằm hai tầng xa hoa, thuận tiện cho mỗi người lão nhược bệnh tàn dựng được một cái giường trong thời tiết băng thiên tuyết địa này.

Vật tư ven đường thì đội ngũ nào cũng phải thu thập nhưng ở mạt thế khó có thể gặp đội nào thong dong thu thập như cái đội ngũ này.

Bọn họ cứ chậm rì rì như vậy đi về phía trước, đi mất gần một tháng, mới đến sát cạnh Kỳ tỉnh, đội ngũ của Bàn Tử càng lúc càng lớn, vật tư thu thập được càng lúc càng nhiều, mà tuyết rơi càng ngày càng dày đặc, rốt cuộc, đại tuyết đã che kín đường cao tốc Kinh Tàng.

Đoàn xe dừng ở một nơi rừng núi hoang vắng, phía trước có một đường hầm bị suy sụp lấp kín, đường hầm này rất dài rất dài, chỗ bị sụp lún cũng rất dài, cho nên không có biện pháp nào khác là phải tu sửa lại đường hầm, mọi người mới có thể tiếp tục đi qua.

"Giống như do con người làm."

Bàn Tử đứng bên cạnh cửa sổ xe của An Nhiên, nói chuyện với An Nhiên bên trong:

"Tuy rằng tuyết rất lớn nhưng sơn thể rất củng cố, căn bản không có khả năng suy sụp, hơn nữa là toàn bộ đường hầm đều sụp, không giống với bình thường."

An Nhiên ngồi trong chiếc xe chống đạn đã được tân trang giống như phòng ở, nàng mở hé cánh cửa sổ ra, rồi nhìn Oa Oa đang ngồi trên ghế sô pha, cùng với Tiểu Bạc Hà đang cầm bát cháo bón cho Oa Oa ăn, nghĩ về lời Bàn Tử nói.

Giờ này ai sẽ vô duyên vô cớ làm cả một đường hầm suy sụp? Có bệnh hay sao?

Rất nhanh, nghi vấn của nàng cùng Bàn Tử đã được giải đáp, Chiến Luyện bước chân dài, vội vàng lên xe, hướng về An Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha chuẩn bị ép nước trái cây nói:

"Phía sau đường hầm có một nơi tụ tập rất lớn của người còn sống sót, có khả năng trước đó bọn họ đã tao ngộ một chút tập kích của đại quái vật cho nên mới cho nổ đường hầm."

Quái vật lợi hại đều từ phía Nam đến, cho nên ở phía Bắc này có rất nhiều nơi tụ tập của người sống sót, bọn họ cố tình làm vậy để chặn giao thông thông suốt, càng đi về phía bắc chướng ngại như vậy càng nhiều.

"Vậy làm sao bây giờ? Đường hầm đều sụp như vậy, chúng ta đi về phía Bắc như thế nào?"

Trong tay An Nhiên cầm hai quả quýt, đây là do Bàn Tử vừa đưa tới, khoảng một sọt, An Nhiên lấy máy ép nước, chuẩn bị ép chút nước quýt cho Oa Oa Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng, vừa nghe Chiến Luyện nói như vậy, mày nàng liền nhíu lại.

"Nếu không, chúng ta đào đường hầm này, rồi tổ chức mọi người ở lại bên trong đường hầm, nơi đó đông ấm hạ mát rất tốt a, chờ cho cái quỷ thời tiết này chuyển biến tốt một chút, chúng ta lại nghĩ cách đi tiếp, không biết chừng đến lúc đó mọi người ở trong đường hầm thoải mái không muốn đi tiếp đâu."

--------------------------------------

533. Đường đi về phía Bắc.

Bàn Tử vẫn đứng ngoài cửa sổ lập tức phụ họa.

"Được a, được a, An Nhiên, chúng ta còn có thể đào đường hầm kia rộng một chút, về sau chúng ta chính là người sống trong hang đời thứ nhất ở mạt thế."

Chiến Luyện đứng bên người An Nhiên, sờ sờ đầu nàng tràn ngập sủng nịnh, cúi đầu nói:

"Ta cùng với Lạc Phi Phàm đi thăm dò ở phía trước một chút, các ngươi trước tiên đào rỗng đường hầm trốn vào trong, chú ý an toàn."

Băng thiên tuyết địa này thời tiết càng ngày càng ác liệt, một đường hầm lớn như vậy dựa vào mấy dị năng giả hệ thổ như Bàn Tử căn bản là không có khả năng đào nhanh được, bọn họ trong quá trình đào còn phải phòng ngừa sơn thể sụt lún, đây là một công trình rất phức tạp.

Cho nên Chiến Luyện cùng Lạc Phi Phàm sẽ vòng qua sườn núi, đi thăm dò xem nơi tụ tập của đám người sống sót kia đến tột cùng như thế nào, nếu có thể, sẽ để Bàn Tử mang theo đội ngũ của hắn, gia nhập đoàn người đó, cũng coi như toàn vẹn tình nghĩa đồng hành cả một đường.

Rốt cuộc đúng như lời bộc bạch phát ra từ nội tâm Bàn Tử, đội ngũ này của bọn họ, tuy rằng không biết có bao nhiêu dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc thậm chí còn có cả hệ hỏa hệ thổ và hệ kim, nhưng về rất nhiều phương diện thì trói buộc cũng rất lớn.

Chưa nói cái khác, chỉ nói đến việc tìm nơi cư trú an ổn cho rất nhiều thai phụ sắp lâm bồn là một ví dụ, trên đường đi, Triệu Như đã giúp đỡ đẻ cho mấy người, bởi vì do điều kiện hoàn cảnh không tốt, rất nhiều thai nhi chưa đủ tháng đã phải sinh non.

Trên đường đi, đâu có nơi nào có thiết bị chữa bệnh cung cấp cho những đứa nhỏ chưa đủ tháng đã sinh này? Cũng may là, bọn nhỏ sinh ở mạt thế, lớn lên ở mạt thế, trời sinh trời nuôi, đại bộ phận đều ngoan cường sống sót, nhưng cũng có vài đứa nhỏ bị các loại cảm nhiễm, bất hạnh cứ như vậy mà mất đi.

Cho nên, không thể vẫn luôn chạy tới chạy lui, giống như dân du mục, con người để tồn tại đầu tiên phải tìm được một hoàn cảnh thích hợp với sinh tồn, mà nếu tiến vào nơi tụ tập lớn của con người, phương hướng tiếp theo, cũng không sai đi!

Chiến Luyện dặn dò thêm An Nhiên vài câu rồi cõng một cái túi lên, bên trong có một ít lương khô và nước, cùng Lạc Phi Phàm xuất phát, tốc độ hai người rất nhanh, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng.

An Nhiên ở trên xe ép nước quýt trong tay, đổ vào ba chiếc bình giữ nhiệt nhỏ cho Oa Oa, Tiểu Bạc Hà và Hằng Hằng, lúc này mới xuống xe, đi xem bọn người Bàn Tử đào đường hầm.

Có hai người phụ nữ, biểu tình khá khẩn trương đi lại đây, trong tay cầm búa cùng cuốc, hỏi An Nhiên:

"An Nhiên, chúng ta có thể đi đào tinh hạch hay không?"

Lương Tử Ngộ phụ trách cảnh giới đứng ở cách đó không xa, phát ra một tràng cười, hiện tại người trong đội ngũ của Bàn Tử đào tinh hạch đến nghiện đi, nhưng việc đào bới dưới đất này, Bàn Tử nói không có tính toán đào, đi hỏi An Nhiên, nếu được mới có thể đào.

Rốt cuộc thực vật của An Nhiên sẽ ăn thịt hết số sinh vật lớn có thể gây nguy hại đến bọn họ, lưu lại một chút sinh vật mà người thường bọn họ có thể thu phục, nếu vạn nhất An Nhiên không trị được cũng nói cho bọn họ trước tiên.

Nhìn biểu tình trên mặt hai người phụ nữ này, An Nhiên nghiêng đầu cảm thụ chút tình huống dưới nền đất, nàng cũng không gieo thực vật biến dị trên phiến thổ địa này, vì vậy dưới nền đất chỉ có một ít rễ cây của thực vật bình thường, chúng bị đông lạnh đến chỉ còn lại một chút sinh cơ.

Nhưng thực vật đều trở thành như vậy, động vật thì càng thêm không cần phải nói, mặc dù là động vật biến dị, nhưng chúng cũng sẽ ngủ đông.

Điều làm người ta kỳ quái là, càng đi về phía Bắc, tựa hồ động thực vật biến dị càng ít, không cần nói đến từng đàn động thực vật biến dị, ngay cả con người, đều may mắn sống sót nhiều hơn một chút.

-----------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện