Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay

- 545


trước sau

534. Mấy người đàn ông này không lưu được

An Nhiên nhún nhún vai, nói với hai người phụ nữ này:

"Các ngươi có thể nhờ Trương Bác Huân đứng bên cạnh, bảo hộ các ngươi thì có thể đi đào."

Trương Bác Huân mặc áo khoác quân dụng, dáng người thẳng tắp đứng bên cạnh đường hầm, nghe An Nhiên nói xong, đỉnh mày anh tuấn hơi hơi nhăn lại, nhưng vẫn đi tới nói với hai người phụ nữ kia:

"Các ngươi muốn đào ở đâu?"

Sau đó đi theo hai người kia.

"Ngươi sẽ sai sử hắn."

Lương Tử Ngộ đang trong trạng thái cảnh giới nhìn An Nhiên cười. Ở chung thời gian lâu dần hắn cảm thấy kỳ thật Trương Bác Huân cũng là người thành thật.

Nhưng Triệu Như vẫn không thích hắn như cũ, nàng đứng ở bên người Lương Tử Ngộ, hừ một tiếng, xoay người, trên người bọc tầng tầng lớp lớp áo khoác, lên xe.

Thời tiết càng lạnh thì ảnh hưởng tới dị năng giả hệ mộc cùng hệ thủy càng lớn, An Nhiên vẫn còn tốt, chỉ mặc áo lông cùng với quần có lớp lót nhung, nhưng Triệu Như càng khoa trương, lúc tìm vật tư ở ven đường, nàng ấy thu thập được một chiếc áo khoác lông chồn, mặc bên ngoài một chiếc quần bông rất dày bên trong một chiếc quần nhung, trên chân cũng đi một đôi giày bông màu đen rất dày.

Nhưng tham chiếu những dị năng giả hệ thủy khác, họ cũng không sai biệt lắm ăn mặc như vậy, Hơn nữa dưới thời tiết như này, không chỉ thực vật của An Nhiên lười biếng không nhấc nổi tinh thần mà ngay cả nhóm dị năng giả hệ thủy thả nước cũng không nhiều như trước kia.

Hiện tại các nàng ấy phải tiêu hao năng lượng nhiều gấp đôi mới có thể thả ra một chút nước.

Những dị năng giả hệ thổ như Bàn Tử lại không chịu bất luận ảnh hưởng gì, họ đào hầm đến hô mưa gọi gió.Chẳng bao lâu, đường hầm đã được thông suốt khoảng 1/10, quả nhiên trong đó tương đối ấm áp, nhiệt độ không khí cao hơn vài độ so với bên ngoài.

Xe giường nằm bắt đầu từ từ lái vào trong đường hầm, Bàn Tử mang theo người bắt đầu đào huyệt động ở vách động, hắn quyết tâm phải sống trong hang động.

Không khí lạnh tới nỗi An Nhiên thở ra làn sương trắng, hai tay xoa xoa vào nhau rồi rụt vào trong tay áo, chân đi ủng đi tuyết, dậm dậm chân trên nền tuyết trắng, nàng nhìn thấy một chiếc xe lái tới ở phía đối diện, cửa xe mở ra, một người đàn ông vươn đầu ra nói chuyện với Từ Lệ Nhi đang đứng ở ven đường. Gương mặt người đàn ông kia không quá quen, rất giống với đội ngũ dị năng giả mấy ngày trước trong đội ngũ của Bàn Tử.

Nói là trong đội ngũ Bàn Tử nhưng kỳ thật cũng không phải, họ chỉ là vừa vặn đi trên đường gặp nhau, đi sau đội ngũ một chút, mấy ngày rồi đi theo không xa không gần, thời tiết ác liệt, Bàn Tử còn không kịp tâm sự với đám dị năng giả lực lượng này đâu. Đám người kia mang theo vài chiếc xe con, đội ngũ gồm mười mấy người, có xe có vật tư, đi theo phía sau đội ngũ của Bàn Tử, còn ném hai cái trói buộc trong đội ngũ của mình cho Bàn Tử. 

Ấn tượng của An Nhiên đối với đám người này không quá tốt, bộ dáng của người lái xe kia nhìn như thế nào cũng không phải người thành thật, ném cho đội ngũ của Bàn Tử hai trói buộc đều là hai người phụ nữ bị bệnh, gầy trơ xương như que củi, bị bỏ đói đến mức phảng phất như không còn sức lực để nói chuyện. Bàn Tử này cũng nhận, an bài trong một chiếc xe, cung ăn cung uống còn lấy một ít thuốc cho hai người phụ nữ này. Không biết có phải ảo giác của An Nhiên hay không, dị năng giả lực lượng này cùng với người trong đội ngũ của hắn thường xuyên đem ánh mắt khác lạ đặt vào những người phụ nữ trong đội của Bàn Tử, hôm nay còn nhìn An Nhiên vài lần, nàng chuẩn bị nói với Bàn Tử, đám đàn ông này không lưu được.Nàng nhìn chiếc xe này, tuy rằng khoảng cách khá xa An Nhiên không nghe rõ được gì, nhưng nàng vẫn thấy được, người đàn ông ngồi trong xe đang lôi kéo Từ Lệ Nhi.

------------------------------------

535. Lưu Đông 

Tựa hồ Từ Lệ Nhi không tình nguyện, cúi đầu nói vài câu gì đó với người đàn ông kia, hắn liền đưa ra một nắm tinh hạch lóe sáng trên nền tuyết cũng thập phần rõ ràng. Trên khuôn mặt trang điểm nhẹ của Từ Lệ Như có sự chần chờ trong nháy mắt, rồi duỗi tay nhận, sau đó bị người đàn ông kia kéo lại ỡm ờ đi vào xe. Nháy mắt trong lúc đóng cửa xe, An Nhiên vẫn mơ hồ thấy được, ở bên trong Từ Lệ Nhi cùng người đàn ông tên Lưu Đông kia ngồi đối diện, mặt đối mặt, dựa theo hình ảnh kia, tự nhiên An Nhiên não bổ ra dáng ngồi của hai người trong xe, là Từ Lệ Nhi ngồi trên đùi Lưu Đông.

Thú vị a. 

Từ Lệ Nhi lại muốn nhảy đi ăn máng khác, muốn đi đến đội ngũ của Lưu Đông đi?!An Nhiên lui vào ven đường, xe kia lăn bánh đi vào trong đường hầm, khi lướt qua nàng An Nhiên thấy quả thực Lưu Đồng ngồi ôm Từ Lệ Nhi, nàng kia ngẩng đầu, chống đẩy Lưu Đông ra không cho hắn cắn vào cổ nàng, ánh mắt nhìn ra cửa xe, thấy bộ dạng An Nhiên đang suy tư gì đó, trong lòng nghĩ, việc của nàng ta và Lưu Đông chỉ sợ đã bị An Nhiên thấy.

Thật quá ghê tởm, biết nàng bị Lưu Đông cường kéo lên xe mà cái người đàn bà này thế nhưng không tới cứu nàng, quả thực không phải người mà! 

Từ Lệ Nhi có xổ đẩy như thế nào thì cổ vẫn bị Lưu Đông cắn đến đau nhức, nhưng nàng ta chịu đựng, xui khiến nói:

"Ngươi có biết không, trong cái đội ngũ này người đàn bà nào lôi lên giường dễ nhất là ai không? Tự Nhiên là cái người tên An Nhiên kia, cũng không có tác dụng gì lớn nhưng mỗi người đều có thể thượng, Đông ca, ngươi thiếu đàn ba, sao không đi tìm nàng?"

"Nghe nói, nàng là vợ của Chiến Luyện trong đội ngũ của các ngươi."

Người nói chuyện là tài xế lái xe, không sai, Lưu Đông muốn "làm việc" thì tất nhiên phải có người thay hắn lái xe, cho nên trên xe này không chỉ có thêm tài xế mà trên ghế phụ còn có một người đàn ông nữa đang ngồi.

Bọn họ đã đi theo đội ngũ tràn đầy trói buộc này của Bàn Tử vài ngày, đến giờ còn không thăm dò chi tiết của đám người này, tựa hồ càng nhìn càng cảm thấy đội ngũ này không bình thường.

Chiến Luyện kia tựa hồ cũng không dễ chọc. Mà Từ Lệ Nhi người đàn bà này Lưu Đông đã ngắm mấy ngày qua, hôm nay mới lái xe đến bên người nàng ta, tùy tiện trêu đùa hai câu, nàng này đã bị kéo lên xe, tuy rằng biểu hiện không quá tình nguyện nhưng cũng không la to a, Lưu Đồng phỏng chừng người đàn bà như vậy cũng không phải trinh tiết liệt nữ gì, dù hắn có mạnh bạo hơn Từ Lệ Nhi này cũng nháo không ra cái gì tới.

"Ai nói nàng là vợ của Chiến Luyện?"

Từ Lệ Nhi đẩy đầu Lưu Đông ra, vẻ mặt nôn nóng.

"Nàng kia chỉ là vợ cũ của Chiến Luyện, vợ cũ mà thôi, nếu không phải sinh đứa con gái cho Chiến Luyện thì ai có kiên nhẫn đi quản nàng ta? Chỉ cần "thượng" thôi còn lại không quan hệ gì."

"Đúng vậy, chỉ lo "thượng", không quan hệ ai."

Người đàn ông ngồi trên ghế phụ quay đầu lại cười xấu xa nhìn Lưu Đông và Từ Lệ Nhi, Lưu Đông kia đã đẩy ngã Từ Lệ Nhi xuống ghế, nàng ta vừa muốn hét lên thì đã bị Lưu Đông cho một cái tát, mặt nghiêng hắn sang một bên, không dám nói tiếp nữa. Tuyết rơi từ trên bầu trời xuống như vĩnh viễn không bao giờ dừng lại, theo gió lạnh bay lả tả thấm vào da thịt, rất nhanh trời tối dần. Người ngày càng nhiều, gà bay chó sủa rất khó chống đỡ, Bàn Tử chỉ huy nhóm quân nhân hỗ trợ dọn đất đá trong đường hầm, huyệt động đã đào tốt, nhưng tạm thời không thể ở, dù sao thì vừa mới đào xong, vách tường đều còn ẩm thấp.

Cho nên chỉ lái mấy chiếc xe giường nằm vào trong động, còn lại thì toàn bộ đỗ ở bên ngoài đường hầm. Mà An Nhiên vẫn chưa tìm Bàn Tử nói với hắn chuyện Lưu Đông.

----------------------

536. Thuộc tính của xe bus 

Thời gian lại trôi qua, Chiến Luyện còn chưa trở về, An Nhiên có chút nóng nảy, nàng lại lần nữa xuống xe nhìn thế núi bên trên đường hầm, nghĩ Chiến Luyện còn không trở lại nàng làm sao bây giờ?Nàng không có biện pháp đi tìm hắn, bởi vì điều kiện không cho phép. Rốt cuộc nếu nàng có đi thì không phải đi một mình, khẳng định phải đem Oa Oa đi cùng, nhưng gió tuyết quá lớn, mà Oa Oa còn quá nhỏ. 

Nàng nghe nói bên Bàn Tử kia mấy ngày gần đây đã có vài đứa nhỏ đang phát sốt, bị cảm mạo, vì tránh cho virut cảm mạo khuếch tán, Bàn Tử đã cách ly mấy đứa nhỏ đó, cho lên dưới trời đầy gió tuyết như thế này ôm Oa Oa ra khỏi xe là một lựa chọn không sáng suốt. Trong mỗi cái xe giường nằm phía trước, đều phát ra những âm thanh náo nhiệt, tiếng khóc tiếng la hét của trẻ nhỏ, thanh âm nói chuyện của người già, của nữ nhân, hết đợt này đến đợt khác phá lệ ầm ĩ, lại có mấy người đàn ông, đứng ở cách đó không xa hút thuốc.

An Nhiên cúi đầu vốn định đi qua đám đàn ông kia ai ngờ mấy người này nhìn sang, ánh mắt có chút đáng khinh, nháy mắt mặt nàng lạnh lùng, trên khuôn mặt tú lệ giờ ngạnh bang bang lên.

"Hi!"

Trong đó có một người đàn, mặt mũi bóng nhẫy ngón tay kẹp điếu thuốc, phất phất tay với An Nhiên.Nàng không nói chuyện, chỉ đứng tại chỗ, đôi tay đặt vào trong áo lông vũ, mắt lạnh lùng. Thấy nàng không phản ứng, mấy người đàn ông kia lên vui cười lên, trong đó có một người chính là tài xế lái xe Lưu Đông, thấp giọng mắng:

"Còn giả thuần khiết!"

"Không nhầm đi, rất lạnh lùng a, này thật sẽ mỗi người có thể "thượng" hay sao?"

Có người đưa ra nghi vấn, vài người bọn họ đều thuộc đội ngũ của Lưu Đông, phần lớn đều là dị năng giả lực lượng, vật hợp theo loài những người này phỏng chừng tính tình không sai biệt lắm giống Lưu Đông. Nói như thế nào nhỉ, giữa đàn ông với nhau, kỳ thật cũng rất nhiều chuyện, không có việc gì làm thích tụ tập với nhau thảo luận một chút về phụ nữ, nói nói, không biết như thế nào nói lên An Nhiên là người có thuộc tính xe bus ai cũng có thể "thượng", vì vậy nó lưu truyền trong đội ngũ của Lưu Đông.

Cho nên mấy người đàn ông này thấy An Nhiên xuống xe, lại một thân một mình đứng ở cạnh xe, hơn nữa người thoạt nhìn không dễ chọc là Chiến Luyện không thấy bóng dáng đâu, nghe nói là đi thám thính tin tức ở phía trước, cũng không biết có phải thực sự đi thám thính hay không có khi đã ném xuống đám trói buộc này mà chạy trước rồi, cho nên những người này tự nhiên nổi lên tâm tư. Nói thật, mạt thế mà, những người phụ nữ trong đội ngũ này của Bàn Tử, tròn tròn trĩnh trĩnh trắng nõn sạch sẽ, thậm chí một đám người còn mặc quần áo chỉnh tể, không có bộ dạng mặt mày xám tro chật vật bất kham, ở mạt thế làm gì có a.

Phóng nhãn trên cả đoạn đường chạy nạn, những nữ nhân thế nhược, ai không đầy mặt ai oán? Giống như đám đàn bà ở đây có chút biểu tình thỏa mãn như này thì rất ít. Đặc biệt là An Nhiên, thật sự trắng nõn trong veo như nước, toàn thân tràn ngập sinh cơ, làm người khác nhìn qua tâm tình đều tốt lên, cho nên đám đàn ông này vừa nghe nói An Nhiên ai cũng có thể "thượng" đều động tâm, tính toán làm gì kia với An Nhiên. Lương Tử Ngộ đang cảnh giới ở gần đó, nghe vậy, tựa hồ ý thức được mấy người kia muốn làm điều bất lợi với An Nhiên, thì tiến lên hai bước, muốn đuổi mấy người đàn ông ăn nói lỗ mãng này đi, ai ngờ vừa đi qua chỗ Vân Đào thì hắn duỗi tay ngăn cản Lương Tử Ngộ.

"Đào ca, An Nhiên có nguy hiểm."

Lương Tử ngộ bị ngăn cản cau mày nhìn về phía Vân Đào, hắn không quá lý giải vì cái gì mà Vân Đào lại cản hắn.Vân Đào cúi đầu, trầm giọng nói:

"Muốn ưng con giương cánh bay lượn thì không cần can thiệp quá nhiều, vài tiểu sâu này chính An Nhiên có thể tự xử lý."

----------------------------------

Chương 537. Muốn đánh dã chiến 

Vân Đào mặc kệ An Nhiên tự hành xử, hắn bắt đầu sửa sang lại xe tải, lấy ra chăn đệm đêm nay cần dùng.Đội ngũ của bọn họ toàn bộ phụ nữ và trẻ em đều chen chúc qua đêm trong xe chống đạn được cải tạo như phòng ở kia, xe tải phía sau cũng bị Chiến Luyện sửa lại một chút, có thể an bài mấy người đàn ông ngủ trên xe tải, chỉ là xe tải không ấm áp thoải mái như phòng xe, mà mỗi ngày sau khi ngủ phải thu thập lại đệm chăn, gấp gọn để vào trong góc của khoang xe cuối cùng.

Mà khi tái xế của Lưu Đông ném tàn thuốc trong tay xuống, mang mấy người đàn ông đi đến gần An Nhiên thì trong làn mưa tuyết có một người bay xuống từ trên rìa núi cao mấy mét, khinh khinh xảo xảo ở phía sau đám người kia.Dưới đại tuyết, Chiến Luyện đứng dậy từ dưới mặt đất, trên mũi còn vương một vài bông tuyết mỏng, nhìn mấy người đàn ông đang đi về hướng vợ mình, một người đàn ông trong đó còn lung lay một túi tinh hạch trong tay, lắc lư trước mặt An Nhiên, cười thập phần hạ lưu:

"Mỹ nữ a, cái giá này được chưa, bồi mấy người chúng ta chơi đùa cả đêm được không?"

An Nhiên cười cười, duỗi tay nhận lấy túi tinh hạch mà tài xế của Lưu Đông đưa lại, túi chính là loại túi đựng di động trước kia, tinh hạch bên trong phỏng chừng có 1/3 túi, nàng đổ tinh hạch từ trong túi ra lòng bàn tay, rồi lắc đầu.

"Chẹp, ít như vậy, còn là tinh hạch bình thương, để ta chơi đùa với các ngươi cả đêm sao, ta cũng quá rẻ đi."

"Nha...... kỹ nữ mỗi người đều có thể "thượng", cho ngươi giá đó đều đã quá nhiều rồi."

Có người cười ngả ngớn quái dị, mấy người còn lại xoay vòng vây quanh An Nhiên, tính toàn dùng bạo lực. Cửa sổ phòng xe phía sau nàng bị kéo ra, lộ ra khuôn mặt hữu khí vô lực của Triệu Như, mà mấy chiếc xe giường nằm kia, trên cửa sổ xe cũng đầy gương mặt xem náo nhiệt.

"Được rồi."

An Nhiên cầm tinh hạch trong lòng bàn tay, một bàn tay đưa ra phía sau, nhìn đám đàn ông đang đứng vây quanh nàng, gật gật đầu.

"Vậy cùng các ngươi chơi đùa trong chốc lát cũng được, chúng ta tốc chiến tốc thắng đi." 

 Sau đó, An Nhiên nhìn về phía Chiến Luyện đang ở phía sau đám đàn ông, hắn ôm tay dựa nghiêng vào một cục đá, vẻ mặt thú vị nhìn An Nhiên. Tài xế của Lưu Đông cũng theo ánh mắt An Nhiên, quay đầu nhìn lại, nháy mắt trên mặt hắn hoảng hốt lên, nào biết, Chiến Luyện lại vươn bàn tay làm một thủ thế " Xin cứ tự nhiên" với hắn, sau đó lại ôm cánh tay như cũ, đứng tại chỗ nhàn nhã nhìn bọn họ.

An Nhiên bị vây quanh nhướng mày, xoay người đi tới gần phòng xe, dựa gần vào cốp xe xoay người, cười cười với mấy người kia.

"Ai da, đây là muốn đánh dã chiến hay sao?"

Người đàn ông đi tuốt đàng trước kia, gấp gáp khó dằn nổi cũng mặc kệ chung quanh có Lương Tử Ngộ, Vân Đào cùng Chiến Luyện hay không, lập tức muốn nhào lên ôm An Nhiên, An Nhiên lại nở một nụ cười xinh đẹp, sau lưng nàng, một cái đuôi thật dài màu trắng vươn ra. Cái đuôi kia uốn lượn , vặn vẹo, giống như một cái đuôi hồ ly màu trắng to lớn, lông hồ ly trắng kia dưới cơn gió lạnh run run lên. Phát ra thứ âm thanh nhỏ vụn của kim loại va chạm vào nhau, nhìn phá lệ yêu dị.

Người đang ông đang vọt đến, trừng to đôi mắt, còn không phản ứng được là thứ gì đang tới thì đuôi cáo kia đã vọt qua đầu vai An Nhiên lao đến, vòng lấy cổ người kia, cả người hắn bắt đầu cứng đơ lên.

"Đó là cái gì, đó là đồ chơi gì? Đây là cái gì?"

Hắn sợ tới mức muốn tè ra quần, rồi cảm thấy ở chỗ cổ có vô số cây kim đang đâm hắn, đã chọc vào da thịt của hắn!

----------------------------------------------

Chương 538. Chết nhanh như vậy sao

"Trong quá trình chơi đùa, các ngươi nói cho ta biết, có lý do gì để ta có thể buông tha cho các ngươi không?"

An Nhiên quyết định noi theo những vai đại gian ác, trước khi xử lý vai chính, vẫn dong dài nói thật nhiều lời, không chừng kết cục sẽ có gì đó xoay ngược lại a?Nhưng không đợi đám người này biện giải cho chính mình, nhân tính đã bày ra thì có gì là sáng sủa, An Nhiên nghiêng đầu nhĩ nghĩ.

Nàng lắc đầu, tựa hồ không có lý do gì để buông tha cho đám đàn ông kia. Nhân tính có ác độc, có thể ác tới trình độ nào a? Khi mà luật pháp cùng chế tài đều đã hóa thành hư ảo, bản tính của nhân loại sẽ bộc lộ ra, trong bản tính của loài người không phải không có những người chính trực sáng sủa, nhưng An Nhiên không nhìn ra được điều đó trên đám người này. Nếu như hôm nay, nàng chỉ là một người phụ nữ bình thường, vô luận nàng có nhận tinh hạch của đám đàn ông này hay không thì kết cục đều không có bất luận thay đổi gì, bọn họ muốn "thượng" nàng, tự nguyện là tốt nhất nhưng có lẽ cường bạo còn mang lại lạc thú.

Cũng không riêng chỉ có nàng. Trong ánh mắt bọn họ, đã hiện ra dã tâm, thậm trí phóng ra toàn bộ đội ngũ của Bàn Tử. Cho nên, trước khi đám người này làm nhiều điều ác hơn, nhanh chóng diệt trừ đi, cũng là sự phụ trách đối với những người vô tội. Lại nhìn người đàn ông bị đuôi cáo quấn lấy cổ này, trong cơ thể hắn phảng phất như có gì đó bị ăn mòn, đôi tay tóm lấy đuôi cáo trên cổ, trong cổ họng hắn phát ra những tiếng cạc cạc cạc không rõ đang nói cái gì.

Người bên cạnh hắn cũng như bị đứng hình, trong khoảng thời gian ngắn đều ngây ngẩn cả người, không đợi đám người phản ứng lại, người đàn ông bị đuôi cáo quấn lấy kia đã bị hút thành thây khô.Phút chốc, mọi âm thanh như trở lại, đám đàn ông điên cuồng kêu lên, chạy tứ tán. 

Đuôi cáo phía sau lưng An Nhiên liền cuốn lấy đám người chạy xa, từng người từng người biến thành thây khô. Tài xế của Lưu Đông kêu to, chạy đằng trước, mọi người chỉ nhìn thấy hắn chạy thêm một đoạn, dưới chân bị thứ gì màu trắng móc lấy, sau đó té ngã, bị kéo trở lại, lặng yên không một tiếng động tiêu thất.

"Chết nhanh như vậy!" 

Triệu Như kéo cửa sổ xe ra, co rúm lại cơ thể vươn đầu ra, nhìn trên mặt đất mấy cỗ thây khô, nhíu mày với An Nhiên:

"Cầu Gai Béo này của ngươi càng ngày càng khủng bố, ngươi xác định nó là tiên nhân cầu hay sao?"

Trên mặt đất đuôi cáo đang uốn lượn, chậm rãi co co co, lùi về dưới gầm xe, thân của nó ở dưới gầm xe, bởi vì thể tích đã quá lớn, cho nên chỉ có thể đặt ở dưới đó, nơi nào cũng không lăn đi được. Cái đuôi kia chính là cành hoa tiến hóa của Cầu Gai Béo, trên hoa có những sợi lông, chính là gai của nó, rất nồng đậm và dày đặc, từng chiếc gai rất cứng rắn đạt tới trình độ nguy hiểm, nếu đâm vào một tấm sắt bình thường một giây sau có thể đâm tấm sắt thành cái sàng.

Bất quá từ trước tới giờ An Nhiên vẫn luôn cho nó ăn sinh vật dưới nền đất, chưa từng cho nó ăn thịt người cho nên rốt cuộc nó nguy hiểm như thế nào ai cũng không biết, Triệu Như đây cũng là lần đầu nhìn đến. Cùng với nàng còn có Vân Đào, Lương Tử Ngộ, Vương Uy cùng Chiến Luyện, bốn người được một phen kinh ngạc, trước kia chỉ biết An Nhiên phụ trợ rất lợi hại, rốt cuộc thứ nàng giải quyết đều là một ít động thực vật biến dị, hiện tại lần đầu tiên nhìn đến thực vật của nàng ăn thịt người, này......Cũng may ngày thường không quá trêu chọc người phụ nữ này!An Nhiên nghiêng đầu, học Triệu Như nhướng mày không nói chuyện. Chiến Luyện cười hì hì bước chân dài đi tới, biểu tình trên mặt nghịch ngợm, đi đến trước mặt An Nhiên, hỏi:

"Mỹ nữ, càng ngày càng lợi hại, đêm nay có thể hẹn hò không?"

------------------------------------------

539. Bàn Tử sẽ rời đi sao

"Hẹn a, ta có thể cùng ngươi ngoạn cả đêm!"

Cái đuôi vừa rụt trở về lại chậm rãi dò đầu ra, An Nhiên xoay người đi, Chiến Luyện tiến lên hai bước, ôm chặt eo An Nhiên, cái đuôi kia vọt lên, Chiến Luyện vung tay đánh một quyền vào nó, đem cái đuôi đánh ngã xuống nền tuyết, nó nhanh chóng lùi về gầm xe. 

An Nhiên cười vui, bị Chiến Luyện ôm trong lòng ngực, cười ha ha nói:

"Đừng chơi trò lưu manh, ngươi cùng những người đàn ông kia không có gì khác biệt a, chỉ muốn chiếm tiện nghi của ta."

"Giống ở chỗ nào chứ, ta là hợp pháp nha."

Hắn thời thời khắc khắc không quên nhắc nhở An Nhiên sự thật rằng mình cùng nàng còn chưa chính thức ly hôn, dưới sự chụp đánh của An Nhiên hắn cười nhấc nàng lên xe. Phòng xe mở ra, không khí ấm áp tràn ngập, so với sự rét lạnh của băng thiên tuyết địa bên ngoài thì như hai thế giới. Hai người hi hi ha ha lên xe, Chiến Luyện thả An Nhiên xuống, đi tới cạnh bàn nhỏ, tìm cái ly đổ ít nước trong bình giữ nhiệt.Triệu Như bọc quần áo giống như gấu đi ra, hỏi:

"Tình huống bên kia như thế nào?"

Đương nhiên lời này cũng là lời mà An Nhiên muốn hỏi, vì thế cũng giống như Triệu Như nhìn Chiến Luyện chờ câu trả lời của hắn. Chiến Luyện ngẩng đầu rót hơn nửa ly nước mới nói:

"Bên kia là một nơi tụ tập rất lớn của người còn sống sót, so với lúc thôn Thiết Ti của Đường Kiến Quân thì chỉ có hơn chứ không kém, tình huống cụ thể bên trong, ta chưa đi vào nên chưa nắm rõ, ta sợ để mặc các ngươi ở chỗ này không an toàn, quả nhiên, ta vừa đi, liền có vài người không an phận."

Đoàn đội người sống sót bên đầu đường hầm kia rất lớn, còn sửa tường bao lên rất cao, thuyết minh có rất nhiều dị năng giả hệ thổ ở bên trong, Chiến Luyện ở trên đỉnh núi phía ngoài, dùng ống nhòm tia hồng ngoại nhìn vào, cơ bản mọi thứ vẫn bình thường, không thấy phát sinh sự việc gì cực kì bi thảm. Nhưng để tỉ mỉ hơn thì phải tốn chút thời gian, cẩn thận quan sát, vì thế Chiến Luyện trở về còn Lạc Phi Phàm dị năng giả hệ hỏa tiếp tục lưu lại quan sát hoàn cảnh. 

"Nếu đoàn người sống sót kia có thể, vậy Bàn Tử sẽ rời đi sao? Cái đội ngũ như này..... bọn họ sẽ thu sao?" 

An Nhiên cảm thấy thông qua đoạn thời gian đồng hành cùng Bàn Tử, kỳ thật nàng có chút hảo cảm nhất định đối với hắn, đừng nhìn người này đi đường ngang ngõ tắt nhưng ở mạt thế, so với rất nhiều đoàn đội sống sót khác mà nói, Bàn Tử còn có trách nhiệm, ít nhất, hắn chưa từng vứt bỏ một người nào, mặc dù hoàn cảnh sinh tồn ác liệt như thế. Cho nên đương nhiên An Nhiên cũng hy vọng Bàn Tử có thể mang đội ngũ của hắn tìm được một nơi thích đáng để dựa vào.Nhưng tính tình hắn gian trá trơn trượt như vậy thật khiến người khác nổi giận!

"Nếu Bàn Tử chịu đưa ra đủ điều kiện, hấp dẫn sự hứng thú của đối phương thì vô luận đoàn đội người sống sót nào đều sẽ tiếp nhận bọn họ."

Người nói là Triệu Như, nàng co rúm lại thân thể của mình, ngã người trên sô pha, cả người cứng đơ vì lạnh, nàng cảm thấy rất có thể mình sẽ chết ở cái mùa đông này.An Nhiên lại cười cười, quay đầu nhìn nàng ấy một cái.

"Ngươi cảm thấy người như Bàn Tử kia có thể hay không? Chúng ta đến bây giờ cũng không biết, rốt cuộc nhóm trói buộc của hắn chân thật cất giấu bao nhiêu dị năng giả ngũ hành."

Lúc trước vì giành sự tín nhiệm của An Nhiên, Bàn Tử kéo hơn 100 người tới, chỉ vào ai là hệ thủy ai là hệ mộc cho nàng xem. Nhưng không qua mấy ngày, người ra thả nước lại là người khác, người mỗi ngày ra thả nước, gương mặt đều không giống nhau, làm An Nhiên muốn nhớ kỹ đều khó, hôm nay phải đi đào đường hầm, hắn một lần kéo mười mấy dị năng giả hệ thổ sơ cấp ra, đây đều là điều mà trước kia chưa từng nghe nói a.

-----------------------------------------------

540. Thích thì tới cắn ta a.

Cho nên để đội ngũ của Bàn Tử bày ra giá trị của chính mình, lấy đó để đối phương tiếp nhận đám "trói buộc" bọn họ tựa hồ có chút khó khăn. Chuyện này, vẫn nên dựa theo trình tự bình thường đi thôi. 

Đang nói chuyện thì bên ngoài truyền đến âm thanh la hét ầm ĩ, An Nhiên cùng Chiến Luyện liếc nhìn nhau, Triệu Như ngồi trên ghế sô pha cũng đứng dậy, vẻ mặt Tiểu Bạc Hà cảnh giác che chở cho Oa Oa cùng Hằng Hằng. Bên ngoài, Lương Tử Ngộ và Vương Uy đang ngăn đón Lưu Đông, Lưu Đông này mang theo 10 dị năng giả lực lượng, nói là muốn An Nhiên giao ra tài xế xe của hắn, Bàn Tử thì gấp đến độ phải chạy ra từ đường hầm vọt vào trong đám người này, kêu to hét lớn.

"Ầm ĩ cái gì, ầm ĩ cái gì? Không thấy trời tối rồi sao? Đang quấy rầy người khác ngủ đấy, có biết không?"

Lưu Đông xoay người, tròng mắt xoay chuyển trong hốc mắt, mặt đỏ tía tai quát Bàn Tử:

"Ngủ cái gì mà ngủ, nhị đệ của ta còn không biết sống hay chết, người không thấy, ngay cả cái thi thể đều không tìm thấy, ta ngủ như thế nào được?" 

Nguyên lai tài xế kia là nhị đệ của Lưu Đông a? Cũng không biết là nhị đệ thật hay là mượn cớ tới gây chuyện nữa. An Nhiên ở trên xe hiểu rõ, thấy cả người Chiến Luyện ngạnh bang bang đi ra ngoài, liền đi theo sau Chiến Luyện, nghe thấy Vương Uy đang ngăn chặn Lưu Đông cười nói:

"Đã nói, nhị đệ ngươi là ai, căn bản chúng ta chưa thấy qua, bằng cớ gì mà muốn lục soát xe của chúng ta?"

"Ngươi đừng giả vờ!"

Lưu Đông giận dữ chỉ thẳng một ngón tay vào mũi Vương Uy, tức giận đến cả người đều phát run.

"Ở đây, mỗi người đều thấy được, nhị đệ của ta tới tìm An Nhiên xú kỹ nữ này, rồi sống sờ sờ bị kéo đi."

Sau đó, hắn nhìn thấy An Nhiên đi theo sau lưng Chiến Luyện đi ra, rốt cuộc hắn không thể khống chế được chính mình, xông lên, nắm chặt tay muốn đánh An Nhiên. Nhưng hắn lại xem nhẹ người đứng phía trước An Nhiên, Chiến Luyện, nắm tay vung ra bị Chiến Luyện cầm lấy, Lưu Đông
sửng sốt, lúc này mới nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Thời gian trước, Chiến Luyện đều mặc đồ lung tung, quân trang phẳng phiu giờ đã không thích hợp với loại thời tiết rét lạnh như thế này, hắn liền tìm một chiếc áo lông vũ to rộng màu đen của người lớn tuổi khoác lên người, vì điều kiện hữu hạn, áo khoác quân trang đều phân cho những quân nhân bảo vệ đội ngũ của Bàn Tử. Với ngũ quan lãnh ngạnh soái khí Chiến Luyện luôn tạo cho người khác cảm giác hắn là một cao thủ rắn rỏi được giấu trong dân gian không chú trọng hình tượng, nhưng Lưu Đông cũng không đem hắn đặt trong lòng.

Đối với dị năng giả lực lượng, đến một cấp bậc nào đó, căn bản không sợ dị năng giả hệ kim, giống như Lưu Đông đây, hắn có thể tay không xé toạc một hệ kim.

"Ngươi chính là chồng cũ của kỹ nữ kia?"

Lưu Đông với lửa giận ngập trời nhìn Chiến Luyện.

"Tốt thôi, tìm ngươi cũng giống nhau, nhị đệ của ta đâu?"

"Đã chết."

Chiến Luyện nhếch lên khóe miệng, nhìn Lưu Đông, ngũ quan sắc bén có một cỗ bĩ khí kiêu ngạo, bàn tay rảnh rỗi còn lại lấy ra một miếng cau trong túi áo, bỏ vào miệng, nhai.

"Là ta giết, thích thì tới cắn ta a?!"

"Người TMD đây là tìm chết, nhị đệ của ta làm sao? Đâu phải muốn "thượng" ngươi!"

Chưa từng thấy một dị năng giả hệ kim nào kiêu ngạo như vậy, Lưu Đông tức giận đến mắt đều đỏ lên, bàn tay đưa ra, muốn tóm lấy cổ Chiến Luyện, Chiến Luyện lại chuyển đầu, vung một quyền đánh bay Lưu Đông ra ngoài.

"Giết thì giết, cần gì nói nhảm nhiều như vậy?"

Chiến Luyện cười hì hì, nhảy về bên cạnh Lưu Đông, gã kia bị đánh bay ngã xuống nền tuyết đang liều mạng ho khan, ho được vài tiếng, bắt đầu hộc máu.

-----------------------------------------

541. Trảm thảo trừ căn 

Chiến Luyện ở bên người hắn quỳ một gối xuống đất, duỗi tay, vỗ vỗ mặt Lưu Đông:

"Này, này, đã treo sao?"

Lưu Đông nghiêng đầu, phun ra một ngụm máu lẫn mảnh răng vỡ vụn, sở dĩ hắn hộc máu vì một quyền của Chiến Luyện khiến non nửa hàm răng của hắn vỡ vụn, hắn xoay người, bò dậy từ trên nền tuyết, quát:

"Giết chết hắn!!!"

Hắn mang đến đây mười mấy dị năng giả lực lượng, đang do dự không dám tiến đến, Bàn Từ thì gấp đến độ nhảy lên, vọt tới trước mặt Lưu Đông, kêu lên:

"Bình tĩnh, bình tĩnh, các ngươi bình tĩnh một chút đi, hiện tại chúng ta đang cần người đào đường hầm, lưu lại mệnh những người này để đào đường hầm a, đào đường hầm a a a a!"

Thật sự là thiếu người, Bàn Tử đã sớm nhằm vào chi đội ngũ của Lưu Đông này, muốn cho bọn họ làm sức lao động miễn phí của hắn, nhưng Lưu Đông chỉ muốn đi cùng bọn họ, không có ý chân chính nhập đội.

Mà ven đường, đại đa số thanh niên trai tráng đều vậy, vừa thấy tình huống của đội ngũ này, đã chạy mất, phía Bàn Tử đang thiếu rất nhiều thanh niên trai tráng, hắn thực phát sầu a! Cho nên mắt thấy đám người Lưu Đông này sắp không giữ được tánh mạng, Bàn Tử gấp đến độ nhảy lên, tóm lấy mấy người trẻ khỏe kia, đi đào đường hầm cho hắn, dù sao cũng tốt hơn giết chết a.

Lưu Đông còn ngậm một mồm máu trong miệng, xoay người muốn tát Bàn Tử, nhưng bị Chiến Luyện bắt lấy, cánh tay bị xoay ngược lại, đầu vai bị hung hăng dẫm lên, đồng thời, Chiến Luyện đá một phát vào khoeo chân của Lưu Đông, làm hắn quỳ xuống mặt đất. Hắn dùng công phu khóa người của bộ đội đặc chủng thường được dùng cho phần tử khủng bố, muốn động đậy cũng không thể động đậy được, huống chi Lưu Đông này là loại người chỉ cậy vào một thân sức mạnh. Hắn nghe thấy âm thanh Chiến Luyện ẩn ẩn có chút giận dữ hỏi:

"Lão tử hỏi ngươi, ai nói với ngươi, vợ của ta người nào cũng có thể "thượng"?"

Trong khi hỏi chuyện, tay Chiến Luyện giật giật, khớp xương cánh tay đang bị túm chặt kia của Lưu Đông đều muốn gãy nát, đau đến nỗi Lưu Đông quỳ trên nền tuyết không nhịn được tru lên. Bàn Tử vội vã chạy tới trước mặt An Nhiên, nói với nàng:

"Đừng dụng hình, đừng dụng hình, ta biết, chính là Từ Lệ Nhi, lời đồn về ngươi, chính là từ trong miệng Từ Lệ Nhi nói ra a."

An Nhiên gật gật đầu, nhìn Chiến Luyện một cái, hắn thoáng quay đầu lại, đôi tay tóm lấy đầu Lưu Đông, hơi dùng sức một chút, vặn gãy cổ Lưu Đông. Bàn Tử kia thấy vậy giống như bị cướp bóc tru lên.

"Sức lao động của ta a, ngươi nói đi, tại sao cứ như vậy giết hắn a, ta liều mạng ra hiệu cho ngươi, ngươi tình nguyện giết hắn cũng không để hắn nô dịch cho ta hay sao, sức lao động của ta a....."

"Trảm thảo trừ căn, ngươi hiểu không?!"

Chiến Luyện đẩy ra Bàn Tử, chỉ vào những dị năng giả lực lượng mà Lưu Đông mang tới, những người kia lập tức lắc đầu, xua tay, phủi sạch quan hệ.

"Chúng ta chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua."

"Lưu Đông này thật không phải người, quá rác rưởi, ngày thường hắn làm việc kinh thiên hại lý rất nhiều, Chiến Luyện ngươi đây là vì dân trừ hại a."

"Đúng vậy, nhị đệ của hắn cũng phải người tốt, ngày đó còn khi dễ một đứa trẻ vị thành niên, haizzzz, đứa nhỏ kia còn rất nhỏ a, còn không đến 10 tuổi."

Mọi người mồm năm miệng mười bôi xấu thảo phạt Lưu Đông cùng nhị đệ của hắn, Chiến Luyện lại vẫy tay với Bàn Tử, đợi cho Bàn Tử đến gần hắn thấp giọng nói:

"Mang hết đám người này đi, giám sát, trị không được thì đến tìm ta."

Hừ, đều không phải người tốt, Lưu Đông có rác rưởi, nhị đệ của hắn có xâm phạm ấu nữ, nhưng những người này chỉ ở bên cạnh nhìn hay sao? Nhất định cũng trợ Trụ vi ngược đi. Bàn Tử gật gật đầu, trong lòng đã sớm tính toán, xoay người kêu mấy người quân nhân, dẫn đám người kia đi xuống.

---------------------------------------

542. Lúc này xem ngươi chết như thế nào 

Những người quân nhân ở đây đều đã trải qua những ngày vật lộn trong mạt thế này, một đám người tuy rằng không phải ăn chay, nhưng có thể từ khi bắt đầu mạt thế, lưu lạc đến thôn Thiết Ti, đi theo Đường Kiến Quân từ thôn Thiết Ti đi tới Tương thành, lại theo Bàn Tử đi ra từ Tương thành đến nơi ở mạn Bắc này, lê lết rèn luyện như vàng được luyện chế, toàn bộ đều thức tỉnh các loại dị năng. Cho nên đối phó với vài dị năng giả lực lượng như này, rất đơn giản.

Trước kia Bàn Tử không động đến những người của Lưu Đông bởi vì không có cớ để xuất binh, nhưng Lưu Đông tự cho là đúng tại đội ngũ tràn ngập trói buộc này, ngu xuẩn chạy đến trước mặt An Nhiên cùng Chiến Luyện lải nhải. Sau đó không đợi Chiến Luyện hỏi An Nhiên sẽ giải quyết Từ Lệ Nhi như thế nào thì trên nền tuyết vang lên những tiếng thét chói tai, đặc biệt thê lương. An Nhiên đứng ở cạnh xe quay đầu thấy, trong đêm tuyết, có mấy người phụ nữ kéo lê Từ Lệ Nhi đang thét lên chói tai, đi về phía nàng. Chuyện tối nay, đã chọc cho mọi người chú ý, những xe chung quanh, cửa sổ xe đều bám đầy người đang nhìn náo nhiệt. 

An Nhiên xoay người đi về phía bên kia của phòng xe, cách trở ánh mắt của mọi người chờ Từ Lệ Nhi bị kéo lê tới đây.

Mấy người phụ nữ đầy nịnh bợ đối với An Nhiên, kéo Từ Lệ Nhi tới trước mặt An Nhiên rồi hung hăng đẩy nàng kia ra, mắng:

"Tiện nhân, lúc này xem ngươi chết như thế nào!"

"Ngày thường không biết xấu hổ khi dễ ta thì cũng thôi, giờ ngươi bôi nhọ An Nhiên, quả thực xấu xa độc ác."

"Không biết xấu hổ, chính mình là loại mặt hàng ai ai cũng có thể "thượng", còn có mặt mũi nói bậy An Nhiên."

Những người phụ nữ này kỳ thật ngày thường có xung đột với Từ Lệ Nhi, nhưng nàng ta đã ngủ với Bàn Ca, mọi người có chút kiêng kị, cho nên Từ Lệ Nhi coi rẻ cùng coi khinh các nàng, còn chiếm vật tư được phân phối cho các nàng, các nàng cũng không dám vùng lên tới người chết ta sống. Hiện tại Từ Lệ Nhi chọc An Nhiên, ngay cả Bàn Tử cũng khách khách khí khí với An Nhiên, nàng này lại dám trêu chọc An Nhiên, vậy đây không phải là cơ hội tốt để dẫm chết Từ Lệ Nhi sao. An Nhiên đứng trên nền tuyết, đôi tay nhét trong túi áo không nói lời nào, nhìn Từ Lệ Nhi đang giãy giụa bò lên từ nền tuyết, tóc tai hỗn độn, biểu tình trên mặt cực oán giận. Đôi môi của Từ Lệ Nhi được đánh son cẩn thận lại diễm lệ, trên mặt xoa chút phấn nền mỏng, nhưng vì bị mấy người phụ nữ lôi kéo, son môi bị lem lên khóe miệng nhìn có chút rách nát cùng điên cuồng.

Từ Lệ Nhi đứng dậy, đẩy ra mấy người phụ nữ đang muốn đến túm nàng, nhìn An Nhiên, trong mắt đều là sự ác độc, cười lạnh nói:

"Tư vị bị người khác phỉ nhổ thế nào, sảng không?"

An Nhiên nhướng mày, nhìn nàng ta không nói chuyện, trên xe Triệu Như đã kéo mành cửa sổ lên, Tiểu Bạc Hà cũng ngó lại đây, lạnh lùng nhìn Từ Lệ Nhi. Mấy người phụ nữ bên ngoài cũng an tĩnh xuống, những bông tuyết lớn như lông ngỗng bay phấp phới trong gió, Từ Lệ Nhi khóc, nước mắt chảy dài đến quai hàm, bị đông lạnh thành băng, nàng ta nói:

"Ta cũng chỉ là người bị hại, ta cũng là người bị hại a, An Nhiên, nếu ngươi ở trong hoàn cảnh của ta, ngươi có vứt bỏ Vương Uy một mình chạy không?"

Nàng ta nói, đó là chuyện lúc trước ở Tương thành gặp phải cây mây biến dị cùng vụ nổ xe, Vương Uy che chở cho nàng ta, nàng ta lại đẩy Vương Uy ra một mình chạy trước. Chuyện này, đại khái chính là nguyên nhân ban đầu để An Nhiên không tiếp nhận nàng đi. Nhưng điều này không thể trách nàng ta a, phản ứng của nàng đây là phản ứng của bất luận một người phụ nữ bình thường nào gặp phải thời điểm nguy hiểm a, đại bộ phận đều sẽ phản ứng giống nàng ta đi.

----------------------------------------

543. Ngươi làm gì

 An Nhiên lại lắc đầu, nhìn Từ Lệ Nhi, mở miệng nói:

"Không phải, đây không phải nguyên nhân ta không tiếp nhận ngươi, ngươi chạy, ngay từ đầu ta đã có chút coi khinh ngươi, nhưng sau nghĩ lại, ai biết được mình ở vào thời khắc đó hoàn cảnh đó sẽ có phản ứng giống ngươi hay không. Ta hoàn toàn bài xích ngươi ở chỗ, cuối cùng ngươi chẳng quan tâm đến Vương Uy khi đó hắn đều đã thoi thóp, chỉ muốn gặp mặt ngươi một lần, nhưng ngươi làm như thế nào?"

An Nhiên cảm thấy tiêu chuẩn mình lựa chọn đồng đội, kỳ thật ở mạt thế, có chút không công bằng với bọn người Chiến Luyện, nàng có thể xem nhẹ việc đồng đội của mình từng là địch nhân, nhưng tuyệt đối không thể chịu đựng được việc bọn họ không có chút nhân tính. Ví dụ rõ ràng nhất chính là Triệu Như, lúc trước Triệu Như làm nhiều điều như vậy, nhưng về phía tình cảm thì có thể tha thứ, không phải bởi vì muốn bảo hộ cô của nàng ấy, An Nhiên cũng sẽ không tiếp nhận Triệu Như nhập đội. Cho nên lúc trước Từ Lệ Nhi muốn nhảy về đội ngũ của An Nhiên, An Nhiên không chịu tiếp nhận nàng ta, mặc dù Từ Lệ Nhi này là dị năng giả hệ thủy nhưng nàng ta không có nhân tính.

Bởi vì một tiêu chuẩn như vậy, đội ngũ của An Nhiên cho tới hiện tại mới chỉ gia nhập thêm một Trương Bác Huân, áp lực của Chiến Luyện và Lạc Phi Phàm cực kỳ lớn, hai người bọn họ là lực lượng công kích chủ yếu của đội ngũ này, mỗi lần gặp phải nguy hiểm gì, đều là mấy người Chiến Luyện, Lạc Phi Phàm, Vân Đào, Trương Bác Huân xông lên trước.Cho nên đối với bọn người Chiến Luyện, rất không công bằng. Nhưng cũng không quan hệ nhiều, một mình An Nhiên có thể phụ trợ toàn bộ rồi.

"Ai biết được cuối cùng hắn còn sống a?"

Trên nền tuyết trắng, trên đầu Từ Lệ Nhi toàn là bông tuyết, nàng khom lưng, hét lớn giống như hỏng mất nhìn An Nhiên:

"Gặp lần cuối với không gặp có quan trọng như vậy sao?"

"Đối với ngươi mà nói, có quan trọng như vậy hay sao? Bất quá chẳng qua là các ngươi cùng với Vương Uy vì tăng cảm giác áy náy của ta mà thôi, vì sao phải bức ta đi gặp hắn lần cuối cùng, ta không thấy thì làm sao?!"

Đột nhiên, cả người Từ Lệ Nhi cứng còng lên, tuyết rơi từ không trung xuống càng lúc càng lớn, giống như lông ngỗng, hai mắt nàng ta mở to nhìn An Nhiên, tròng mắt phảng phất như sắp bị bài trừ ra khỏi hốc mắt, vươn tay với Vương Uy đang ở phía sau An Nhiên, trong miệng gian nát phát ra mấy chữ.

"A ~~~ Uy, ~~~~ Cứu ~~~ ta ~~~"

Vương Uy nhíu mày, đi đến bên người An Nhiên, nhìn thoáng xung quanh, mọi người cũng tìm tòi trên mặt đất, không phát hiện thân ảnh của cái đuôi hồ ly trắng kia ở trên mặt đất, sau đó mọi người đồng loạt nhìn về phía An Nhiên. An Nhiên cũng không thể hiểu được, nhún vai:

"Nhìn ta làm gì? Không phải ta làm."

Triệu Như ở bên trong cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn về phía Tiểu Bạc Hà bên người, mặt đứa nhỏ trắng bệch như tờ giấy, ngón tay nắm chặt gắt gao, hai mắt phẫn hận nhìn chằm chằm Từ Lệ Nhi ngoài của sổ.

"Bạc Hà, người làm gì?"

 Triệu Như hỏi. Vừa dứt lời, một thứ gì đó màu đỏ giống như một khúc ruột già nện vào cửa sổ xe.

"Bang" một tiếng, làm mấy người phụ nữ kia sợ đến mức thét chói tai từng đợt. An Nhiên quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bên trong cửa sổ xe sáng ngời ấm áp, mặt Tiểu Bạc Hà dị thường trắng bệch, thứ não người đỏ đỏ trắng trắng kia đang chảy xuống từ mặt kính trong suốt.... Nàng lại nhìn thoáng qua Từ Lệ Nhi, cả người giống như ngốc tử, ánh mắt tan rã, đứng trên nền tuyết không nhúc nhích. Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?

Mọi người đều khó hiểu, Vương Uy đi qua, chạm vào cánh tay Từ Lệ Nhi, Từ Lệ Nhi không hề phản ứng.

"Nàng đây là làm sao vậy?"

Vương Uy quay đầu nhìn về phía An Nhiên.

"Như thế nào mà đột nhiên si si ngốc ngốc?"

--------------------------------------------

544. Nàng bôi nhọ tỷ tỷ

"Khẳng định là giả vờ, vì tranh thủ sự đồng tình của mọi người."

"Từ Lệ Nhi, ngươi đừng giả vờ nữa, hôm nay ngươi không trốn được đâu."

"Nàng đúng là giả vờ."

Những người phụ nữ kia thấy kế tiếp không phát sinh ra sự kiện gì thần kỳ thì mồm năm miệng mười bắt đầu mắng lên, trong đó có một người duỗi tay đẩy Từ Lệ Nhi một cái, rất nhẹ nhàng có thể đẩy nàng ta ngã trên nền tuyết. Từ Lệ Nhi bất động, mắt trợn tròn, cứ như vậy nằm trên nền tuyết, Vương Uy đi tới nâng nàng lên, nàng ta bị nâng lên, hoàn toàn giống như đầu gỗ, nâng một chút thì động một chút, thực quỷ dị. An Nhiên nhấc chân lên xe, đi vào cửa, nhìn đến Tiểu Bạc Hà sắc mặt tái nhợt ngã vào lòng ngực của Triệu Như, chỉ liếc mắt một cái An Nhiên cũng biết Tiểu Bạc Hà lấy thứ gì trong đầu Từ Lệ Nhi. Đây là nguyên nhân căn bản làm Từ Lệ Nhi bị ngốc.

"Bạc Hà, ngươi có thể lấy óc người sống sao?"

An Nhiên ngồi xuống bên người Tiểu Bạc Hà, nhìn đứa nhỏ đang không ngừng phát run, liền đưa một viên tinh hạch sơ cấp nhất đặt vào trong lòng bàn tay Tiểu Bạc Hà, đau lòng nói:

"Ngươi hận Từ Lệ Nhi này như vậy sao?"

Tiểu Bạc Hà mỏi mệt gật gật đầu, đôi mắt hơi hơi mở lớn, bộ dạng mệt nhọc quá độ, đứa nhỏ dựa vào lòng ngực Triệu Như, chậm rãi hấp thu tinh hạch mà An Nhiên đưa qua. 

Dị năng của nàng bất đồng với dị năng giả lực lượng cùng ngũ hành, dị năng giả lực lượng không cần hấp thu tinh hạch, dị năng giả ngũ hành thì có tinh hạch là vạn sự đủ, nhưng dị năng của Tiểu Bạc Hà chỉ có thể thông qua việc hấp thu tinh hạch mới khôi phục một chút nhưng điều cần thiết là thông qua việc ngủ, nghỉ ngơi mới có thể hoàn toàn khôi phục trạng thái bão hòa. Cho nên Tiểu Bạc Hà không thể dùng được tinh hạch cao cấp bởi vì cho nàng càng nhiều, nàng càng không hấp thu được, chỉ có thể dùng loại tinh hạch sơ cấp nhất, hấp thu xong trở về ngủ một giấc, sau khi tỉnh ngủ sẽ hết thảy khôi phục bình thường.

"Nàng bôi nhọ tỷ tỷ."

Tiểu Bạc hà chỉ nói mấy chữ như vậy sau dựa vào Triệu Như ngủ rồi, trên đời này, Tiểu Bạc Hà hận nhất là người gây bất lợi với An Nhiên, ghét nhất chính là người làm An Nhiên không vui, bất luận là kẻ nào, chỉ cần muốn hại An Nhiên, Tiểu Bạc Hà liền làm người kia chết, chết!!!!Hôm nay, nàng muốn Từ Lệ Nhi kia chết, cho nên muốn đem toàn bộ não trong đầu Từ Lệ Nhi lấy ra đáng tiếc đây là lần đầu nàng làm việc này trên cơ thể sống, hơn nữa cũng không phải là lấy tinh hạch, khó tránh khỏi không thành thục, chỉ có thể lấy ra một bộ phận nhỏ óc trong đầu Từ Lệ Nhi.

Đó là nguyên nhân vì sao Từ Lệ Nhi đột nhiên bị ngốc, não bộ không hoàn chỉnh, tất nhiên bị ngốc. An Nhiên duỗi tay, gạt sợi tóc rơi trên gương mặt Tiểu Bạc Hà, lo lắng thở dài. Thấy Tiểu Bạc Hà ngủ rồi, Triệu Như bế đứa nhỏ nằm thẳng ra trên sô pha, Hằng Hằng đang ngồi trên sô pha, trông Oa Oa, ngừa Oa Oa lăn xuống khỏi ghế, thấy Tiểu Bạc Hà ngủ bên người hắn, vội vàng cầm một chiếc chăn đắp lên người Tiểu Bạc Hà. Vừa vặn Triệu Như cũng muốn đắp chăn cho Tiểu Bạc Hà, thấy Hằng Hằng đã đắp tốt cho nàng, liền để cái chăn ở trong tay xuống, xoay người nhìn An Nhiên đang mang đầy ưu sắc, hỏi:

"Làm sao vậy? Cảm thấy Tiểu Bạc Hà ra tay quá nặng hay sao?"

Rốt cuộc Từ Lệ Nhi chỉ bôi nhọ An Nhiên, Tiểu Bạc Hà lại đẩy Từ Lệ Nhi vào chỗ chết, nếu như đổi thành một người có tam quan bình thường, việc Tiểu Bạc Hà làm quả thật quá nặng. An Nhiên lại lắc đầu, đối với việc Tiểu Bạc Hà có tam quan hơi chút vặn vẹo cũng không có quá nhiều trách móc nặng nề gì, hiện tại trong đội ngũ của An Nhiên, quá khứ của Tiểu Bạc Hà chưa từng có người nào nói nửa công, cho nên trừ bỏ vài người biết ra, ai cũng không biết Tiểu Bạc Hà đã trải qua những gì.

-----------------

545. Sắp xếp không được a

Chiến Luyện có lẽ đoán được một ít, nhưng cái gì hắn đều không nói, cái gì cũng không hỏi, hắn chỉ xem Tiểu Bạc Hà luôn đi theo phía sau An Nhiên là một tiểu hài nhi quái gở luôn e thẹn không có năng lực tự bảo vệ mình.Cũng chỉ có An Nhiên cùng Vân Đào mới biết được đến tột cùng Tiểu Bạc Hà đã trải qua dạng cực kỳ bi thảm gì. An Nhiên cảm thấy sầu lo, không phải bởi vì Tiểu Bạc Hà ra tay muốn giết Từ Lệ Nhi, mà là lo lắng Tiểu Bạc Hà sẽ sống càng ngày càng không để ý chính mình, phảng phất như An Nhiên chính là trời là đất của Tiểu Bạc Hà, đứa nhỏ đều lấy an nguy của nàng làm đầu, một ngày nào đó, sẽ xúc phạm tới chính Tiểu Bạc Hà. Là con người, vẫn phải có một chút hỉ nộ ái nhạc của chính mình. Chốc lát sau, trời đã tảng sáng, Chiến Luyện mang theo Lạc Phi Phàm cùng Vân Đào lên xe, chiếc xe chống đạn này bị Chiến Luyện mỗi ngày sửa chữa lăn lộn, càng sửa càng lớn, cho nên bên trong có để sô pha cùng một chiếc bàn vào giường, nhiều người ở trên xe như vậy cũng có thể ngồi được.

Lạc Phi Phàm vừa lên xe, thì phát ra một tiếng than thở thoải mái, hắn kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống, nhìn mấy người bên cạnh nói:

"Ta đã vào khu thành lũy kia, hết thảy đều rất bình thường, đây chỉ là nơi tụ tập bình thường của người sống sót, bất quá rất có khả năng Lôi Giang cũng ở bên trong."

Trương Bác Huân cũng theo sau lên xe, quân ủng chợt khựng lại, mày hắn nhăn lại, miệng mở ra muốn hỏi gì đó nhưng chung quy không thốt được ra lời. Đường Ti Lạc cũng sẽ ở đó sao? Kỳ thật hắn muốn hỏi cái này. Dựa theo quỹ đạo hành động của Lôi Giang, hắn sẽ mang theo Đường Ti Lạc, còn có dị năng giả hệ thủy cùng hệ mộc còn lại, chạy về phía Bắc, đi qua Hoàng huyện, đám người Lôi Giang sẽ nhập vào đội ngũ người sống sót nào đó chạy về phía Bắc.

Dựa theo thủ đoạn mượn sức cùng khống chế nhân tâm của Lôi Giang, hắn sẽ khó để sống điêu tàn a. Lạc Phi Phàm đi tới thành lũy, tùy tiện tìm vài người để hiểu tình huống, tin tức đưa lại có một người rất giống Lôi Giang, bất quá không gọi là "Lôi Giang" mà tên là "Trần Triều Phát."

Sau đó, Lạc Phi Phàm nói cho mọi người tình huống của nơi tụ tập người sống sót này, bọn họ gọi nơi tụ tập là căn cứ. Căn cứ này chỉ là căn cứ đầu tiên trên đường tới phía Bắc, nghe nói đây chỉ là một căn cứ rất nhỏ, càng đi về phía Bắc, càng nhiều căn cứ, này cũng chứng thực việc đồn đãi trong mạt thế, phía nam người còn sống rất ít nhưng phương Bắc người còn sống sót rất nhiều. 

Bởi vì virus mạt thế khuyết tán từ phía Nam đến phía Bắc.

"Vậy theo tình hình như vậy, chúng ta có thể bàn bạc cùng thủ lĩnh của bọn họ một chút, xem bọn hắn có thu chúng ta hay không, không thu thì thôi, chúng ta có thể tiếp tục đi về phía Bắc, tìm căn cứ tiếp theo."

Bàn Tử mang theo hai sọt lê vừa mới chín cười ha ha đi lên xe, hắn không tính làm lộ thực lực trong đội ngũ, nhìn từ bên ngoài đội ngũ của hắn chính là một đám người già phụ nữ trẻ em tàn phế, căn cứ này nếu tiếp thu bọn họ thì thu nếu không thu hắn liền tiếp tục ăn vạ An Nhiên, dù dao hiện tại cũng không phải không căng được.

Nhưng lại bị An Nhiên đang bế Oa Oa lên trừng hắn một cái, nàng quay đầu nói với Lạc Phi Phàm:

"Đúng là phải tìm bọn họ nói vài câu, khách khí một chút, làm bọn họ an bài, có thể chia cho một đội ngũ có "trói buộc" lớn như thế này một chút địa bàn, có phòng ở hay không đều không sao cả, bọn Bàn Tử có thể tự sắp xếp."

"Sắp xếp không được a, sắp xếp không được a, chúng ta đều là một quần thể yếu nhược, có thì chia cho chúng ta một mảnh biệt thự hay nhà ở, bằng không trời giá rét như này, không có phòng ở, chúng ta chẳng phải chết chắc rồi sao?"

Bàn Tử ở bên cạnh, gấp gáp gấp gáp lên tiếng.

-----------------------------------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện